Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 188: Anh Niên Cao và anh cùng rơi xuống nước, em cứu ai?

Cập nhật lúc: 2025-11-23 13:15:58
Lượt xem: 1,089

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Lộc để ý kỹ cuộc tranh chấp của mấy nhóc con. Cô chỉ nhớ đến bé Niên Chiêu , tuổi còn nhỏ mà cha qua đời sớm, để một khối tài sản khổng lồ.

Mẹ bé chỉ lo cho tiền bạc, ít quan tâm đến con, khiến tính cách bé trở nên cô độc.

Người đưa bé đến trại hè là quản gia già trong nhà.

Tiểu Hồng Đậu và Niên Chiêu mối quan hệ , cả hai cùng là thành viên của câu lạc bộ múa ở mẫu giáo.

Tiểu Hồng Đậu nhảy múa cổ điển Trung Quốc, Niên Chiêu nhảy hip-hop. Sau kỳ nghỉ hè, Niên Chiêu sẽ rời mẫu giáo để lớp Một, Tiểu Hồng Đậu nỡ xa .

Hướng dẫn viên phát mũ xanh nhỏ cho , làm dấu hiệu nhận cùng đội, cả đoàn hùng hậu lên máy bay.

Đây là đầu tiên Tiểu Hồng Đậu máy bay, cô bé thấy thứ mới lạ.

Tiểu Vũ Điểm thì cùng bố vài đây, trông điềm tĩnh và thành thạo.

Tiểu Hồng Đậu hai tay nắm lấy dây an : “Anh trai, cái cài thế nào ạ?”

Tiểu Vũ Điểm ánh mắt mềm mại cầu cứu của em gái, trái tim cứng rắn một giây, vẫn tiến đến cài giúp cô bé: “Nhìn , như thế , như thế , là khớp .”

“Ô, trai giỏi quá.”

Tiểu Vũ Điểm hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Chỉ trai ruột mới dạy em thế , mấy trai ngoài , họ quan tâm em ?”

Tiểu Hồng Đậu nhắc nhở, mới chợt nhớ , Niên Cao nhỉ?

Cô bé ngó nghiêng, đôi mắt to tròn quanh. Cô bé tìm thấy , ở hai hàng ghế , để lộ mái tóc mềm mại, đeo tai lớn.

Tiểu Hồng Đậu an tâm hơn, gáy bé, thầm nghĩ, ai giúp Niên Cao cài dây an ?

Chuyến bay kéo dài 11 tiếng, cả đoàn đến điểm dừng chân đầu tiên: Tây Ban Nha.

Họ ăn cơm thập cẩm hải sản và thịt heo muối Iberico đặc trưng của địa phương, nếm thử rượu vang, còn cùng hướng dẫn viên tham quan bảo tàng và Hoàng cung.

Đoàn Mũ Xanh tham quan đến tối, đó dùng bữa tại một nhà hàng nổi tiếng ở đây.

Trong bữa ăn, Giang Lộc tình cờ cạnh Niên Chiêu.

Cậu bé tự mang theo hào quang lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú, mũi cao, lông mi cong vút.

Giang Lộc các phụ khác bàn tán, Niên Chiêu một phần tư dòng m.á.u Đức.

“Niên Chiêu, ăn nhiều .”

Giang Lộc gắp thức ăn cho bé: “Ngày mai chúng sẽ biển đào cát, nhặt vỏ sò, nhặt vỏ sò xanh thể ước nguyện. Con cùng chúng ?”

“Cảm ơn ạ, nhưng cần .”

Đĩa thức ăn của Niên Chiêu vơi là bao. Không giống những đứa trẻ khác, hứng thú ăn uống lắm: “Sáng mai con khách sạn học thuộc từ vựng tiếng Anh lớp Ba.”

Giang Lộc ngạc nhiên: “Con còn tiểu học mà học đến lớp Ba ?” Bọn trẻ bây giờ thật là cạnh tranh quá mức.

Niên Chiêu ừ một tiếng: “Là yêu cầu của con.”

Nói , chút máy móc đưa thức ăn miệng, chẳng mấy chốc ăn xong.

Mấy đứa trẻ bên cạnh đang chuyện, bé cũng hề tham gia.

Giang Lộc : “Thật , thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng . Con nghĩ ?”

Cô đưa cho bé một cốc nước ép: “Ngày mai cùng nhé, coi như quyết định .”

Niên Chiêu khựng , đôi mắt trong veo cô, nhất thời chìm im lặng.

Ăn tối xong, họ về phòng nghỉ ngơi. Giang Lộc gọi điện video cho Dung Trì Uyên.

Trước iPad, hai nhóc con duỗi hai chân, sấp giường, mỗi đứa một bên, hớn hở kể cho bố về chuyến ngày đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-188-anh-nien-cao-va-anh-cung-roi-xuong-nuoc-em-cuu-ai.html.]

Chơi quá hăng, đến cả Tiểu Hồng Đậu cũng nhiều hơn.

“Bố ơi, hôm nay chúng con xem cung điện to ơi là to, bên trong là kính và mái nhà màu vàng kim!”

Tiểu Vũ Điểm nhảy dựng lên, hai tay vung một vòng cung thật lớn, kêu ‘ái chà’ một tiếng, ngã nhào chăn.

Tiểu Hồng Đậu l.i.ế.m đôi môi hồng: “Hơn nữa thịt heo muối hôm nay cũng ngon lắm, mặn giòn, thơm thơm, mai con ăn nữa.”

Tiểu Vũ Điểm lồm cồm bò dậy, giơ tay thẳng tắp, ấm ức vô cùng: “Bố ơi, con mách tội! Em trai khác ở bên ngoài .”

Dung Trì Uyên chống cằm, hai đứa trẻ ngừng nghỉ như s.ú.n.g máy.

thấy những âm thanh đó thật tuyệt vời, hận thể chui qua màn hình để đến đoàn tụ với chúng.

“Không thế bố ơi, Niên Cao là Niên Cao, Tiểu Vũ Điểm là Tiểu Vũ Điểm.”

“Vậy nếu Niên Cao và cùng rơi xuống nước, em cứu ai?”

Tiểu Hồng Đậu c.ắ.n môi, đôi mắt to ướt át trai, thế mà do dự vài giây.

Rồi trong đôi mắt điềm tĩnh của cô bé ánh lên sự khao khát: “Anh Niên Cao bơi giỏi, còn từng đoạt giải, sẽ cứu đó.”

Tiểu Vũ Điểm cực kỳ ấm ức, khuôn mặt bầu bĩnh phụng phịu dí sát iPad tố cáo: “Bố ơi, bố xem em kìa!”

Giang Lộc xả nước bồn tắm, nhấc Dung Tiêu Dư khỏi iPad, lột quần áo sạch sẽ đặt bồn.

Thân hình trắng trẻo như củ cải của Tiểu Vũ Điểm chui nước, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ giận dỗi: “Mẹ , Niên Cao đến ? Sao em thích nhiều thế.”

“Anh và Hồng Đậu quen khá lâu , như là bình thường mà con. Tiểu Vũ Điểm cái riêng của Tiểu Vũ Điểm, hài hước, hoạt bát và ấm áp. Con thường xuyên chọc cho em , cho phép em bắt nạt chút nào. Những điều bố đều thấy, em trong lòng cũng hiểu rõ.”

Tiểu Vũ Điểm ‘ừm’ một tiếng, lầm bầm. Trong lòng dễ chịu hơn một chút. Cậu bé quấn như cái bánh chưng, bế lên giường, bò đến mặt bố.

Dung Trì Uyên đối diện ống kính, dùng giọng trầm dạy dỗ con trai: “Nam nhi đại trượng phu lòng rộng rãi, con là trai ruột duy nhất của em , điểm ai thể lay chuyển , con xem?”

Tiểu Vũ Điểm một cách đường hoàng: “ nếu đàn ông ngoài tiếp cận , bố cũng sẽ ăn dấm chua âm thầm mà, con đang học theo bố đó!”

“...”

Dung Trì Uyên ánh mắt láu lỉnh của con trai, mặt tối sầm: “Mông con ngứa đúng ?”

Sau khi hai nhóc tắm rửa thơm tho, cảm giác buồn ngủ kéo đến vì một ngày dài mệt mỏi.

Hôm nay Dung Trì Uyên hiếm hoi thời gian rảnh rỗi, nhận trách nhiệm truyện cổ tích khi ngủ cho lũ trẻ.

Giọng trầm ấm, chậm rãi của đàn ông truyền đến từ đầu dây bên , là một sự hưởng thụ tuyệt vời cho đôi tai. Hai nhóc con nhanh chóng chìm giấc ngủ sâu.

Giang Lộc dựa thành giường, dần khép đôi mắt , đầu nghiêng qua nghiêng , sắp ngủ gục.

Lúc giọng dừng . Anh khuôn mặt ngủ say trắng hồng của phụ nữ, nhịn khẽ một tiếng.

Tiếng đó đ.á.n.h thức Giang Lộc, cô dụi dụi mắt, mở mắt .

Anh thẳng dậy, dáng vẻ đồng t.ử cô còn đang lơ mơ, chút xót xa: “Mệt ?”

Giang Lộc mơ hồ ừ một tiếng: “Mệt, nhưng cũng vui.”

Anh từng đưa Tiểu Vũ Điểm du lịch đường dài, hiểu rõ sự mệt mỏi như thế nào.

Bây giờ cô một đưa hai đứa trẻ , Dung Trì Uyên thể hình dung cô vất vả đến mức nào.

“Anh nhớ ngày mai lịch trình gì đúng ? Ở khách sạn nghỉ ngơi cho , chuyện điện thoại với nhé?”

“Không , mai em hẹn biển nhặt vỏ sò .”

“Hẹn ai?”

Một dây thần kinh nào đó của đàn ông bắt đầu trở nên nhạy cảm, đôi môi mỏng căng thẳng, vẻ lơ đãng hỏi: “Nam nữ?”

Giang Lộc tinh nghịch thè lưỡi với : “Con trai, mà là một tiểu soái ca tươi non nữa chứ.”

Loading...