Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 150: Tim đập nhanh như vậy, vẫn không chịu nói thật sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:11:23
Lượt xem: 1,510
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông mặt gì. Ngay cả khi Giang Lộc cảm thấy lạnh từ đủ để làm ly cà phê nguội , thì đột nhiên, một bóng bước từ cầu thang. Giang Lộc rõ mặt đó, cau mày : “Trần Hổ.”
“Sao , sáng sớm ồn ào nhà thế ?” Trần Hổ lạnh bước tới, chắn ngang mặt Giang Lộc.
Giang Lộc nhớ rõ mối thù giữa Trần Hổ và Dung Trì Uyên, lúc cô càng sợ Trần Hổ bốc đồng gây chuyện lớn trong khu chung cư .
Cô nhẹ nhàng ấn vai , run rẩy bằng giọng khẽ: “Trần Hổ, bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh cái quái gì, chuyện ai mà bình tĩnh nổi, cô đúng là gan lớn.”
Trần Hổ nghiêng đầu, bằng giọng chỉ hai thấy: “Cô lên lầu , giấu con bé , ở đây cầm chân . Vừa nãy liên lạc với Nghiêu .”
Giang Lộc nhúc nhích, cô lo lắng liếc khẩu s.ú.n.g dắt bên hông quần .
Trần Hổ dường như nhận , mỉa mai nhếch môi: “Yên tâm , sẽ dùng s.ú.n.g thật với , làm thương .”
Giang Lộc bất lực: “Tôi lo cho . Đừng hành động thiếu suy nghĩ, đối đầu với chỉ thiệt thôi…”
Trần Hổ sững , hừ một tiếng: “Cô coi thường đấy.”
Nói , đẩy Giang Lộc lùi cầu thang, một đối diện với Dung Trì Uyên: “Tổng giám đốc Dung, bốn năm tai qua nạn khỏi, coi như mạng lớn, nhưng một ân oán nên thanh toán thì vẫn thanh toán, đúng ?”
Dung Trì Uyên nhẹ nhàng đặt ly cà phê lên nắp capo xe, từ từ xắn ống tay áo lên, một cách hờ hững: “Trước là mưu sát, bây giờ là giấu . Giang Lộc theo các đúng là học ít mánh khóe.”
Giọng điệu của còn lạnh thấu xương hơn cả buổi sáng sớm .
“Giấu ? Tôi đang gì. Tôi chỉ Nghiêu lệnh cho bảo vệ cô ,”
Trần Hổ khẽ , mang theo ý định chọc tức đối phương: “Tổng giám đốc Dung vẫn ? Cô Giang bây giờ là chị dâu của . Đêm qua Nghiêu tốn nhiều công sức để tỏ tình, cuối cùng mới chinh phục cô Giang. Chắc hẳn tối qua họ một đêm tuyệt vời. Vậy nên, Tổng giám đốc Dung nên điều một chút. Đã là cũ , còn cố chấp với đang ở mắt làm gì?”
Động tác tháo đồng hồ đeo tay của Dung Trì Uyên khựng . Đôi mắt đen láy dừng hồi lâu, từ từ ngước lên, mang theo một làn lạnh. Sau đó mỉm : “Cố chấp?”
Khoảnh khắc nụ đó tắt , Trần Hổ chỉ cảm thấy đầu óc ong lên. Ngay đó, tiếng gió từ cú đ.ấ.m vang lên bên tai, bộ khuôn mặt dán chặt xuống nền xi măng lạnh buốt, thể cử động.
Giang Lộc nhanh chóng mở cửa về nhà, khóa cửa phòng vài lớp.
Tiểu Hồng Đậu đang mặc bộ đồ ngủ nhung sữa, mắt còn ngái ngủ, bồn rửa mặt đ.á.n.h răng. Cô bé nhổ hết bọt kem trong miệng, : “Mẹ ơi, ?”
Giang Lộc thu vẻ mặt hoảng hốt, đến: “Mẹ mua bữa sáng cho con đấy. Tiểu Hồng Đậu, con dậy sớm thế? Quên hôm nay mẫu giáo hả?”
Cô bé để dùng khăn lau mặt, ngọng nghịu: “ ạ, con quên, nhưng con nghĩ sáng sớm vẫn nên dậy học thuộc bảng cửu chương và tiếng Anh.”
“Ừm, nhờ con một chuyện, ?”
Tay Giang Lộc run rẩy. Cô bế con gái từ đất lên, tìm kiếm hồi lâu, đặt con bé trong tủ quần áo. Cô dúi tay con điện thoại và một chai sữa: “Lát nữa sẽ một vị khách đến nhà. Tiểu Hồng Đậu ở yên trong một lát, đừng ngoài ?”
Cô bé nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, khó hiểu: “Mẹ ơi, tại con thể gặp khách ạ?”
“Bởi vì đó…”
Giang Lộc giải thích một cách khó khăn: “Người đó là Sói Xám hóa thành. Ông thích trẻ con. Hễ thấy trẻ con là bắt . Mẹ con bắt , nên con tuyệt đối đừng ngoài nhé?”
Tiểu Hồng Đậu , dù đang bịa một lý do kỳ lạ, nhưng mắt đỏ hoe, nghĩa là nghiêm túc. Tiểu Hồng Đậu hỏi thêm, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay , an ủi: “Vâng ạ, con . Trước khi mở cửa, con sẽ ngoài .”
“Ừm.”
Trước khi đóng cửa tủ, Giang Lộc con gái thêm một cái thật sâu, khắc ghi hình ảnh con. Hốc mắt cô ngấn lệ, nỡ chút nào, từng chút một đóng cánh cửa, giấu khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của con.
Cô thất thần bước khỏi phòng ngủ, liền thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.
Từng bước chân vững chãi và cẩn trọng đó, Giang Lộc quen thuộc. Tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Là Dung Trì Uyên, nhưng còn Trần Hổ ?
Mới bao lâu mà Trần Hổ im bặt ? Cô cảm thấy tê dại, ánh mắt run rẩy.
Hai đối diện qua một cánh cửa, dù thấy mặt đối phương, nhưng vẫn đang âm thầm đối đầu.
Một lúc , giọng trầm của Dung Trì Uyên vang lên ngoài cửa: “Trần Hổ sắp c.h.ế.t , cô mở cửa ?”
Cô thấy tiếng tim đập như vỡ tung, nhưng vẫn nhúc nhích. Lời của thường ba phần thật ba phần giả, Giang Lộc tin.
Cho đến khi điện thoại cô nhận một bức ảnh Tần Hoài gửi đến: Trần Hổ đang thoi thóp bãi cỏ khu chung cư, trông như một đống rác, mặt đầy máu, mắt trợn ngược. Dù khó nhận ngũ quan, nhưng đó đúng là Trần Hổ. Anh làm ? Anh đ.á.n.h Trần Hổ... nông nỗi ?
Người đàn ông như thế ... quái vật, ác quỷ thì là gì?
Tim cô run rẩy, đau nhói từng cơn. Cô âm thầm mở cuộc gọi báo cảnh sát, thấy giọng bên ngoài: “Ba giây.”
Nói xong, bắt đầu đếm ngược: “Ba.”
Giang Lộc hoảng loạn. Anh quá hiểu cô đang nghĩ gì, quá rõ cách nắm thóp cảm xúc của cô. Trong sự hoảng hốt, cô bắt đầu mở khóa, từng lớp từng lớp một.
Theo tiếng chốt khóa “đinh đoong” rơi xuống đất, Dung Trì Uyên vẫn đếm, chút biểu cảm: “Hai.”
Trước khi tiếng “Một” cuối cùng vang lên, cánh cửa “xoạt” một tiếng mở .
Vì tiếng mở cửa quá lớn, Giang Lộc loạng choạng, nhưng nhanh chóng vững. Cô đàn ông mặc đồ đen mặt, vẫn thoang thoảng mùi cà phê.
Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh đó, chỉ ống tay áo xắn lên một chút. Quần áo hề xộc xệch, mặt cũng một vết thương nào, nhưng mu bàn tay buông thõng bên hông đỏ ửng.
Giang Lộc thấy một góc áo vest của dính chút màu nâu, chắc là dấu vết sót trong cuộc ẩu đả . Ẩu đả? Giang Lộc nghĩ, chỉ là một trận đơn phương hành hung mà thôi.
Cô cúi gằm mắt, khi đạt đến cực điểm, giọng cô trở nên vô cùng bình tĩnh và rõ ràng: “Anh thể cho đưa Trần Hổ bệnh viện ?”
Anh khẽ , đột nhiên siết chặt cằm cô, hình áp sát, dùng lực mạnh mẽ ép cô cánh cửa. Anh từng đối xử với cô bằng sức mạnh thô bạo như thế . Cú va chạm đó khiến Giang Lộc thấy lưng đau dữ dội, cảm giác như xương và da thịt sắp nứt .
Cô ngẩng mặt lên, thở lạnh lẽo sâu thẳm của lảng vảng ngay mắt. Giang Lộc khó khăn mở mắt , gằn: “Đã bao lâu thấy tức giận đến mức ? Sao , ai chọc giận thì tìm đó … Trút giận lên một phụ nữ như thì vẻ vang gì?”
Anh khẽ , thì thầm bên tai cô như lời ma quỷ: “Ai thể chọc giận đến mức , cô xem?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-150-tim-dap-nhanh-nhu-vay-van-khong-chiu-noi-that-sao.html.]
“Lừa dối rằng con gái c.h.ế.t non, đau khổ phát điên, vặn vẹo, trong lòng cô sướng lắm ?” Anh chỉ lồng n.g.ự.c cô, nơi trái tim, nụ rợn : “Cô còn trái tim ?”
Giang Lộc ngẩng mặt lên, vài từ bật từ kẽ răng, mặt cô lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Lừa , con gái?” Cô nắm chặt cổ tay nổi đầy gân xanh của : “Tôi đang gì. Tối qua mơ thấy con gái sống nên sáng nay đến tìm xác nhận ? Đừng nực nữa. Ngày đó t.h.i t.h.ể đưa cho bố xem, chính cũng điều tra, còn thể là giả ?”
Vì lường cục diện , Giang Lộc cố gắng giữ vẻ mặt thật tự nhiên. Dung Trì Uyên đang đ.á.n.h giá biểu cảm của cô. Từ đôi mắt tĩnh lặng gợn sóng của cô, tìm thấy bất cứ manh mối nào.
, bốn năm trôi qua, cô còn ngây thơ như , còn để thứ hiện rõ mặt cho tùy ý dò xét. Cô học cách che giấu cảm xúc mà để lộ dấu vết, ngay cả khi đang bóp cằm, cô cũng hề tỏ sợ hãi.
Ánh mắt dịch chuyển, lướt qua căn phòng, dừng ở đống đồ chơi trẻ em chất đống, và chiếc cốc đựng bàn chải đ.á.n.h răng bồn rửa mặt. Giang Lộc bình tĩnh theo ánh mắt . Những thứ cô thời gian thu dọn, nhưng cố ý giữ nguyên.
Mỗi năm cô vẫn cơ hội gặp Tiểu Vũ Điểm, còn coi trọng đứa trẻ đến . Nếu trong nhà chút dấu vết nào của trẻ con, mới là điều đáng ngờ. Anh quét mắt một vòng, khẽ nhếch cằm: “Mấy thứ ?”
Giang Lộc đáp: “Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng cũng đến nhà chơi, chuẩn cho bé. Có vấn đề gì ?”
Cô cảm thấy lực ở đầu ngón tay nới lỏng một chút. Giang Lộc chắc tin lời , cô dồn hết sức lực để trấn áp nhịp tim đang đập dữ dội.
Sau đó, cô cảm thấy lòng bàn tay đàn ông rời khỏi cổ cô, từ từ dịch xuống, ấn lồng n.g.ự.c cô.
Không hề mang theo bất kỳ ham nào, chỉ đơn thuần là chạm nhịp tim của cô.
Giang Lộc cứng đờ , run rẩy hàng mi .
Giọng trầm thấp, các ngón tay khẽ co , "Tim đập nhanh như , còn chịu thật ?"
Giang Lộc nhẹ: "Sự thật là như đấy, với rằng con gái còn sống ? Anh thì thể một vạn , chẳng tất cả đều là tự lừa dối ?"
"Được."
Anh bỗng nhiên lùi vài bước, Giang Lộc cảm thấy bầu khí áp bức mặt dịu đôi chút.
Vừa định thở phào nhẹ nhõm, cô thấy gọi điện cho Tần Hoài: "Tìm đưa Trần Hổ đến bệnh viện. Ba bên phía ông nội dẫn theo cần khám xét, cứ cho họ lên đây khám xét ."
Khám xét? Giang Lộc khẽ thở dốc, cảm giác căng thẳng như sóng đè sóng .
Anh đưa đến khám xét nhà cô ?
Thấy cúp điện thoại, Giang Lộc run rẩy vì giận dữ hỏi: "Anh điên ? Anh lấy tư cách gì để khám xét nhà ?"
Anh cao lớn như , ngang ngược chặn ngay cửa, Giang Lộc cách nào lay chuyển , đẩy mãi nhúc nhích. Dung Trì Uyên mất kiên nhẫn, kìm chặt hai tay cô, nhấc bổng cô lên quăng ghế sô pha.
"Đồ điên, buông !"
Rất nhanh, Tần Hoài dẫn đến, ở cửa, chần chừ dám : "Dung Tổng, bây giờ là..."
Dung Trì Uyên buông tay Giang Lộc , dậy khỏi cô: "Vào khám xét."
"Vâng."
Giang Lộc hoảng loạn, ngờ thực sự dẫn đến khám.
Cô dám thẳng phòng ngủ, nhưng liếc qua khóe mắt, trong lòng cuộn trào cảm xúc, cố gắng nghĩ xem làm gì.
Việc họ lục soát tủ quần áo là thể tránh khỏi.
Cô nhất định làm gì đó.
Căn nhà nhanh chóng chiếm cứ bởi vài đàn ông xa lạ. Giang Lộc những đó, hầu hết các thuộc hạ của Dung Trì Uyên cô đều , nhưng mấy là những gương mặt xa lạ.
Vừa nãy là của ông nội? Chẳng lẽ, những của Dung Trì Uyên?
Giang Lộc đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mới chỉ một đêm thôi, chuyện lan đến nhà họ Dung ?
Dung Trì Uyên bước phòng tắm, quan sát từ xuống một lượt, ánh mắt dừng ở chiếc cốc đựng bàn chải đ.á.n.h răng cạnh bồn rửa mặt.
Chiếc cốc hoạt hình màu vàng chanh, chiếc bàn chải trắng đặt yên lặng bên trong.
Dung Trì Uyên đó một lúc, đầu ngón tay chạm lông bàn chải, cảm giác ẩm ướt.
Nét mặt càng lúc càng trở nên thâm trầm hơn.
Rất nhanh, Tần Hoài dẫn ba bước : "Dung Tổng, khám xét xong tất cả các phòng, đứa bé nào, nhưng một váy và quần áo của bé gái."
Vừa trưng một đống quần áo nhỏ xinh xắn, về phía Giang Lộc.
Giang Lộc dậy khỏi sô pha: "Đó là đồ tự làm, hàng năm đều tự tay làm một ít quần áo nhỏ cho con gái ."
Dung Trì Uyên dựa cửa phòng tắm lắng , âm thầm cau chặt mày. Anh nhớ ngày gặp cô bé đó, tóc cô bé một cặp nơ bướm xanh bay phấp phới, qua là may thủ công tinh xảo.
"Phòng ngủ thì ?" Ánh mắt lướt qua cánh cửa phòng ngủ đóng kín bên trong, "Đã lục soát ?"
Tần Hoài ba nghiêm nghị phía , nhỏ: "Phòng ngủ thì ạ, dù đây cũng liên quan đến quyền riêng tư của cô Giang..."
Một trong ba : "Chúng khám, nhưng Tần Trợ lý cho phép. Đã khám xét đến tận nhà , còn cần gì quyền riêng tư nữa? Dung Tổng, nếu khám, e rằng khó giải thích với Thái lão gia."
Dung Trì Uyên trầm ngâm vài giây, nhàn nhạt gật đầu với Tần Hoài: "Cậu dẫn họ khám."
Tần Hoài bất an một cái, Giang Lộc: "Vâng."
Đầu ngón tay Giang Lộc cắm chặt sô pha.
Sự việc đến nước , cô chỉ còn một nước duy nhất. Mấy lục soát , cũng chỉ cần Dung Trì Uyên một câu là đủ.
Cô làm gì đó khi họ tìm thấy Tiểu Hồng Đậu.
Giang Lộc đột nhiên dậy khỏi sô pha, đến bên cạnh đàn ông, áp sát một cách bất ngờ.
Dung Trì Uyên cảm nhận mùi hương thoang thoảng lọt lòng, nhíu mày.
Trong tầm mắt, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô cúi xuống, để lộ vẻ mặt bướng bỉnh cam tâm nhưng mặc nắm thóp; đầu ngón tay lạnh của cô chạm eo , cô thì thầm: "Có thể bảo họ khám nhanh lên ? Tôi gặp Tiểu Vũ Điểm một ."