Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 138: Tôi là vì ai?

Cập nhật lúc: 2025-11-22 18:13:58
Lượt xem: 1,456

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc thi bắt đầu, bên hồ vang lên từng đợt reo hò cổ vũ.

Dù trong lòng chê trẻ con, nhưng khi cuộc thi thực sự bắt đầu, khí căng thẳng khiến tim Giang Lộc cũng đập nhanh theo.

Khoảnh khắc hai lao xuống nước, mặt nước khuấy động những đợt sóng lớn, gần như dáng .

Cả hai đều sử dụng kiểu bơi tự do, cánh tay ngừng đập nước, hai cơ thể lướt trong nước với tốc độ ngang .

Khi chạm đến bờ, họ lật một cách nhanh chóng và duyên dáng, nhanh chóng đầu bơi về.

Trên quãng đường cuối cùng, Dung Trì Uyên rõ ràng bắt đầu tăng tốc, như một con cá heo đang chờ cơ hội, lướt mượt mà và nhanh chóng theo những gợn sóng.

Tạ T.ử Nham khoanh tay theo dõi, : “Trì Uyên thể lực rèn luyện thường xuyên qua việc bơi lội. A Tuấn gặp đối thủ .”

Giang Lộc mím chặt môi, căng thẳng đàn ông khỏe khoắn trong làn nước.

giỏi nhiều môn thể thao, nhưng ngờ tinh thông bơi lội đến .

Mỗi động tác đều trôi chảy tự nhiên, thừa thãi. Ngay cả trong môi trường hồ suối nước nóng giới hạn, vẫn thể thể hiện lợi thế.

Khi tiếng còi kết thúc vang lên, kết quả định đoạt.

Tạ Thiên Tuấn thở dốc bám bờ, mạnh mẽ gạt nước mặt, ngẩng đầu bạn học.

“Rất tiếc, A Tuấn, chỉ chênh tới phẩy mấy giây, thua .”

Hơi thở của Tạ Thiên Tuấn nghẹn , mở to mắt thể tin : “Sao thể!”

Anh sang bên cạnh, đối thủ chiến thắng đang dựa bờ một cách uể oải, cũng đang thở nhẹ.

Thân hình vạm vỡ, những giọt nước chảy dọc theo đường vân da, từng thớ cơ bắp đều căng lên.

Vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên của trông như thể chiến thắng cực kỳ nhẹ nhàng.

Dung Trì Uyên tùy tiện vuốt mái tóc ướt , ánh mắt đen láy dừng mặt Tạ Thiên Tuấn, khẽ cong môi: “Tâm phục khẩu phục ?”

Tạ Thiên Tuấn đột nhiên cảm thấy sỉ nhục, giữ thể diện, lật lên bờ, đẩy đám đông chạy .

“A Tuấn!” Tạ T.ử Nham gọi một tiếng, nhưng Tạ Thiên Tuấn vẫn hậm hực chạy càng lúc càng xa.

“Xin , Trì Uyên. A Tuấn nó luôn tự phụ về kỹ thuật bơi lội của , hiếm khi luyện tập trong đội. Nó là ếch đáy giếng. Lần dập tắt khí thế, nhất thời chấp nhận , đừng trách nó.”

Dung Trì Uyên lên bờ, đón nhận những ánh mắt kinh ngạc và say mê xung quanh, nhận chiếc khăn tắm Tạ T.ử Nham đưa, tùy ý lau tóc: “Chỉ là một thằng nhóc ranh thôi.”

Anh lau khô tóc, ánh mắt hướng về phía Giang Lộc bên cạnh: “Lại đây.”

Giang Lộc khựng , ngay đó trong lòng cô thêm một chiếc khăn tắm. Dung Trì Uyên : “Lau lưng cho .”

“...”

Giang Lộc c.ắ.n môi, mặt cô nóng. Vừa nãy khi lên bờ cô dám thẳng .

“Người phụ nữ đó là ai ? Tổng Giám đốc Dung vẻ đặc biệt với cô , đưa khăn tắm còn đưa cả áo khoác.”

“Có lẽ, là nữ thư ký riêng của Tổng Giám đốc Dung?”

Bên tai cô tràn ngập tiếng bàn tán, tấm lưng rộng lớn của Dung Trì Uyên đang về phía Giang Lộc, chờ đợi cô.

Giang Lộc còn cách nào, đành chậm rãi tới, lau sơ qua lưng . Ngón tay cô cách lớp khăn tắm chạm cơ bắp , khẽ nuốt nước bọt.

“Thật trẻ con.” Giang Lộc kiễng chân mới lau tới phần lưng của , cô thì thầm bên tai .

Anh nhẹ nhàng nhếch môi, cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đang tùy ý di chuyển , thở trầm xuống vài phần, hỏi cô: “Tôi làm là vì ai?”

Hàng mi Giang Lộc khẽ rũ xuống, lời nào, tiếp tục lau.

Khi lau đến vai , một vết sẹo do đạn b.ắ.n rõ ràng da thịt đột ngột đ.â.m chói mắt cô. Đó là vết thương Triệu Điền Tĩnh để cho .

Ngón tay cô run lên ngay lập tức, một vài ký ức chôn vùi sâu thẳm trong tim, khiến cô gần như nghẹt thở, bắt đầu trào dâng.

Trong im lặng, cô đặt khăn tắm sang một bên đưa quần áo tay .

Dung Trì Uyên nhanh chóng mặc quần áo , liếc khuôn mặt đang buồn bã của cô, với Tạ T.ử Nham: “Vào trong uống một ly chứ?”

“Được thôi.” Tạ T.ử Nham , vặn đối mặt với Giang Lộc, mỉm nhàn nhạt: “Cô đây cùng chứ?”

Giang Lộc ngờ gọi tên , mắt cô sáng lên: “Tôi thể ?”

“Đi , cô và Trì Uyên chắc là bạn bè nhỉ.”

Qua cặp kính của Tạ T.ử Nham, phản chiếu nụ ôn hòa và vững vàng: “Vừa nãy từ lúc cô bước , cho đến khi cùng A Tuấn rời , ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô đấy.”

Giang Lộc sững sờ, ngước bóng lưng cao lớn bước trong phòng.

Một cuộc thi bơi lội mang cho sự chú ý và say mê từ một nhóm mặc đồ bơi.

Chỉ riêng đoạn đường phòng, tay nhét bảy, tám mẩu giấy ghi đủ loại WeChat và điện thoại.

Ánh mắt cô nhàn nhạt, trả lời.

Cô và Dung Trì Uyên quan hệ gì? Chính cô cũng trả lời thế nào.

Bước căn nhà gỗ cùng Tạ T.ử Nham, bên trong máy sưởi đầy đủ nên ấm áp hơn hẳn.

Tầng ba là phòng VIP Tôn Quý, chỉ dành cho khách hàng tích lũy năm con trở lên, lượng cũng ít hơn đáng kể.

Tạ T.ử Nham dẫn cô một căn phòng rộng rãi, trang trí theo phong cách Trung Hoa, thậm chí cả một hồ cá chép cảnh nhỏ trong rừng trúc. Hương trầm dịu mát thoang thoảng, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ cho phép ngắm trọn vẹn quang cảnh hồ tắm suối nước nóng.

Dung Trì Uyên đang cửa sổ kính, điện thoại. Giọng điệu ôn hòa: “Tối nay ăn gì, ừm? Trứng? Cả lòng đỏ cũng ăn, kén chọn.”

Nói chuyện lâu, dặn dò vài câu cúp máy.

Tạ T.ử Nham xuống chiếc sofa bên cạnh : “Bé con thế nào , đỡ cảm ?”

Tiểu Vũ Điểm cảm ? Đầu Giang Lộc chợt chích một cái, cô căng thẳng về phía Dung Trì Uyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-138-toi-la-vi-ai.html.]

Anh khẽ lắc đầu, nhưng cầm áo khoác dậy: “Hình như sốt, về xem .”

“Có cần gọi bác sĩ giúp ? Trong núi bệnh viện.”

“Không cần.”

Nói xong, rời khỏi phòng.

Trong phòng bao, chỉ còn Tạ T.ử Nham và Giang Lộc.

Tạ T.ử Nham thở dài, gọi phục vụ mang hai tách hoa, đẩy về phía Giang Lộc: “Cô Giang, cô thấy khu suối nước nóng của thế nào?”

Giang Lộc cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng, khẽ mỉm : “Rất tuyệt.”

Dung Trì Uyên cố ý tạo cơ hội , nhưng đây là cơ hội nhất để cô chuyện hợp tác với Tạ T.ử Nham.

Giang Lộc đặt tách xuống, chủ động mở lời: “Tổng giám đốc Tạ nãy hỏi là bạn của Dung Trì Uyên ? , quen , nhưng còn một phận khác.”

Vừa , cô lấy danh từ trong túi , đưa cho , mỉm : “Xin tự giới thiệu , là Giang Lộc, Phó Tổng giám đốc của thương hiệu mỹ phẩm Deers.”

Tạ T.ử Nham cầm danh của cô, ánh mắt ôn hòa lướt qua một tia kinh ngạc: “Vậy là cô đến tìm để đàm phán hợp tác ? Cô giấu kỹ thật đấy, cứ nghĩ cô chỉ là bạn của Trì Uyên thôi.”

“Tôi đến suối nước nóng là vì Tổng giám đốc.”

Giang Lộc mỉm mím môi, đưa một bản kế hoạch tay : “Tôi nhắm đến dự án spa của khách sạn suối nước nóng bên . Triết lý chăm sóc da thuần khiết của khách sạn quý vị cũng phù hợp với văn hóa thương hiệu của chúng . Tôi vô cùng hứng thú và hy vọng vinh dự hợp tác cùng .”

Tạ T.ử Nham nhận lấy bản kế hoạch. Khác với em trai, là một làm nghề chuyên nghiệp ngay từ cái đầu tiên.

Anh lật từng trang, đôi khi gật đầu, đôi khi cau mày. Khiến trái tim Giang Lộc cứ như tàu lượn siêu tốc.

Cuối cùng, đóng bản kế hoạch , đặt sang một bên, tháo kính xuống và lau nhẹ nhàng.

Giang Lộc căng thẳng, nín thở quan sát hành động của .

là những ông trùm thương mại thực sự thường để lộ cảm xúc mặt, khiến lo lắng.

Tạ T.ử Nham đeo kính , đan hai tay đặt đầu gối: “Các sản phẩm kem dưỡng và mặt nạ mà cô đẩy mạnh thành phần , cũng chứng nhận chuyên nghiệp hỗ trợ. Tuy nhiên, bao bì bên ngoài quá đơn giản và mộc mạc, thiếu sự cao cấp. Về mặt , nhất là các cô nên trao đổi thêm với nhà thiết kế.”

“Ngoài , cô Giang, xin thẳng. Deers hiện vẫn thuộc dòng mỹ phẩm bình dân, còn một cách nhất định so với chủ đề spa cao cấp của khách sạn chúng . Cô nghĩ ?”

Câu hỏi của sắc bén, nhưng quả thực thẳng vấn đề.

“Thực , theo khảo sát thị trường hiện tại, trong thời kỳ kinh tế xuống, các thương hiệu nội địa đang dần công chúng đón nhận. Đặc biệt là 'Chăm sóc da thuần khiết' đang tăng trưởng với tốc độ cực nhanh. Khảo sát cho thấy, đến năm 2030, quy mô thị trường chăm sóc da thuần khiết dự kiến sẽ đạt 5 tỷ. Lĩnh vực vẫn triển vọng.”

Việc cô nắm vững dữ liệu chuyên nghiệp cùng phong thái chuyện trôi chảy khiến Tạ T.ử Nham lộ vẻ tán thưởng, liên tục gật đầu.

“Ý tưởng của là, chúng thể thiết kế một phòng chuyên biệt của Deers và khách sạn suối nước nóng, lấy chủ đề chăm sóc da thuần khiết làm điểm nhấn, với tông màu be nhạt. Vì mặt nạ của chúng sử dụng chiết xuất từ lá tre, nên dự kiến sẽ đặt những cây trúc mảnh dẻ, trang nhã trong phòng. Mục đích là cung cấp trải nghiệm lưu trú nâng cấp cho khách du lịch mua gói spa.”

Tạ T.ử Nham lắng và mỉm , chậm rãi gật đầu: “Ý tưởng của cô khá , ngay cả cách trang trí phòng cũng thiết kế sẵn. Cô tốn ít công sức nhỉ?”

“Cũng gì to tát, ngài nghiêm khắc trong việc lựa chọn thương hiệu, nên chỉ mất vài đêm mất ngủ thôi.” Giang Lộc nhẹ nhàng, tỏ vẻ bận tâm.

“Nghiêm khắc là điều đương nhiên, đó là nguyên tắc làm việc của .”

Tạ T.ử Nham cầm bản kế hoạch, lật vài trang: “Tôi hiểu ý tưởng của cô, sẽ thảo luận với ban lãnh đạo công ty và thông báo quyết định qua email của cô.”

Giang Lộc gật đầu, một tảng đá lớn trong lòng trút xuống: “Cảm ơn, cảm ơn Tổng giám đốc Tạ.”

Rời khỏi phòng, cô tựa lưng tường, chân vẫn còn run.

Cô lấy điện thoại báo cáo tình hình với Mục Nghiêu, nhưng thành thật mà , cô vẫn thể nắm bắt thái độ của Tạ T.ử Nham.

Bề ngoài vẻ hài lòng, nhưng Giang Lộc vẫn tu luyện đến mức thể thấu suy nghĩ thực sự của .

Mục Nghiêu trả lời: 【Em vất vả , bất kể kết quả thế nào, chỉ cần cố gắng hết sức là . Ăn tối ?】

Giang Lộc: 【Em sẽ ăn ngay.】

Tắt điện thoại, cô cảm thấy nhẹ nhõm từng , thở phào một dài.

Vừa bộ trở hồ suối nước nóng, điện thoại đổ chuông, là tin nhắn của Dung Trì Uyên: 【Qua phòng 502.】

Bước chân cô khựng , nghĩ đến bệnh tình của Tiểu Vũ Điểm, cô lập tức đầu thẳng khách sạn suối nước nóng.

Đến tầng năm, cửa phòng vang lên tiếng hoạt hình đang bật khẽ.

Giang Lộc gõ cửa. Sau tiếng bước chân trầm thấp, Dung Trì Uyên xuất hiện trong khung cửa.

Anh một chiếc áo choàng tắm màu xám khói, thắt hờ một nút ở ngang eo. Đôi mắt đen cô dò xét: “Thuận lợi chứ?”

“Tôi , nhưng dù cũng kết thúc . Mọi chuyện đành thuận theo ý trời .”

Giang Lộc mím môi, ánh mắt rực lửa của , cô thì thầm: “Cảm ơn .”

Anh cong môi mỏng: “Cảm ơn gì?”

“Cảm ơn cứu khỏi tay Tạ Thiên Tuấn, và cảm ơn cố tình tạo cơ hội để chuyện riêng với Tạ T.ử Nham. Tôi nếu , tối nay thể chuyện với .”

Giọng cô nhẹ nhàng, lời cảm ơn chân thành, mặt như một đóa hoa nhỏ run rẩy e thẹn.

Yết hầu lăn nhẹ, ánh mắt lướt qua chiếc áo choàng mỏng manh cô đang mặc, cùng bộ đồ bơi ẩn hiện bên trong, hình tuyệt che giấu.

Bỗng nhiên, thở trầm xuống, hôn cô.

Anh tiến gần thêm một bước, mũi giày ép sát giày cô đầy áp lực.

Lòng bàn tay nóng hổi nắm lấy cánh tay cô kéo về phía , cúi thấp , sâu đôi môi cô.

Giang Lộc cảm nhận luồng khí nóng bỏng và mạnh mẽ bao trùm, giam cầm cô. Cô lùi , nhưng sức mạnh ở cổ tay cho phép.

Môi cả hai suýt chạm , thở gần như quấn quýt.

Bất chợt, một giọng non nớt mang theo âm mũi vui mừng vang lên từ phía Dung Trì Uyên, cắt ngang sự ái :

“Mẹ——ơi——”

Loading...