Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 123: Người đàn ông hoang dã của mẹ con

Cập nhật lúc: 2025-11-22 18:13:42
Lượt xem: 1,694

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thường thì lúc , Dung Tiêu Dự chút sợ bố.

Dĩ nhiên, bé vẫn luôn sợ bố.

Bố cao ráo trai, nhưng dù vui vui, bố cũng luôn căng thẳng khuôn mặt.

Nói mới nhớ, trông bố vui vẻ sẽ như thế nào nhỉ?

Cái đầu nhỏ của Dung Tiêu Dự cố gắng suy nghĩ, nhưng hề ấn tượng nào như .

Tuy nhiên, nhớ rõ dáng vẻ vui vẻ của .

Bởi vì mỗi gặp mặt, đều nở nụ tươi tắn.

Ôm lòng, thơm tho và ấm áp, hôn lên má , còn thể chính xác cao thêm mấy phân.

Dung Trì Uyên tiếp lời bé, chỉ bát t.h.u.ố.c bên cạnh giường: “Bố uống xong , xem TV nữa.”

Dung Tiêu Dự hừ hừ hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đắc thắng ghé sát , một mùi sữa bò nồng nặc.

Chỉ vết sữa còn vương môi : “Hì hì, bố thua , Tiểu Dự con uống hết sữa nè, bố xem, râu sữa của con .”

Ngón tay thon dài của Dung Trì Uyên nâng cằm bé lên, lấy khăn giấy lau sạch cho , nhét cục giấy lòng bàn tay : “Xuống lầu làm bài tập , làm xong mới xem TV.”

Tiểu Dự nhanh chóng đồng hồ đeo tay, mới năm giờ thôi, chương trình bắt đầu lúc năm giờ rưỡi, kịp!

Cậu bé chạy xuống lầu làm bài tập, bài học ở trường cực kỳ đơn giản.

Sau khi thành trong chớp mắt, quên bắt đầu làm món trứng hấp.

Đã hứa với bố sẽ trổ tài cho bố xem mà!

Cậu bé kéo chiếc ghế cầu vồng nhỏ tới, bồn rửa chén đ.á.n.h trứng, vén tay áo nhỏ lên và cho thêm vài giọt dầu mè.

Dì Lâm phụ trách bật bếp, trong lúc chờ trứng hấp, một bóng dáng trưởng thành bước xuống lầu.

Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo mở, thời gian dường như đặc biệt ưu ái dung mạo và vóc dáng , ngoài việc thêm sự trầm , cuốn hút, hầu như nhiều đổi.

Dung Trì Uyên đến phòng khách, liếc bé đang cầm sách nấu ăn bên cạnh.

Anh nhấc cây thước kẻ lên, gõ nhẹ lưng : “Tư thế.”

“Ôi ôi!”

Dung Tiêu Dự lập tức ưỡn n.g.ự.c nhỏ, giống như một con gà trống ngẩng cao đầu, đến bên bàn đưa bài tập cho : “Bố ơi, trứng hấp còn ba phút nữa là xong , bố kiểm tra bài tập .”

Vừa liếc đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa.

“Ừm.”

Anh chậm rãi lật xem vở bài tập, cầm cốc nước nóng uống.

Tốc độ chậm chạp khiến Tiểu Dự sốt ruột, những bước nhỏ.

“Cất cặp sách .” Cuối cùng cũng đợi sự công nhận của bố, bài tập nhanh chóng đóng và cất .

năm giờ ba mươi phút, cái m.ô.n.g nhỏ đúng giờ dính chặt lên ghế sofa, bật TV.

“Chào mừng quý vị đến với chương trình phỏng vấn Doanh nhân Danh tiếng hôm nay, dẫn chương trình A Mỹ. Hôm nay, chúng sẽ mời đến đây Phó Tổng tài của thương hiệu mỹ phẩm cực kỳ nổi tiếng Deers, cô Giang Lộc. Mời cô Giang Lộc.”

Người đàn ông đang trong phòng khách, lưng về phía TV xem email, lưng cứng .

Anh đầu, liếc con trai .

Cậu bé ngốc nghếch vô tư, đôi mắt thủy tinh hề rời khỏi phụ nữ xuất hiện TV.

vóc dáng mảnh dẻ, mặc một chiếc váy hội màu trắng bạc, tóc tết búi thành kiểu dịu dàng.

Cô xuất hiện một cách tự tin, vẫy tay chào khán giả ống kính: “Xin chào , là Giang Lộc của Deers.”

Dung Tiêu Dự làm cho kinh ngạc, từng thấy mặc chiếc váy dài xinh như , trang điểm tinh xảo như thế, bé ngơ ngác vẫy tay với TV: “Mẹ chào , con là Dung Tiêu Dự, Tiểu Dự đây!”

Dung Trì Uyên nhàn nhạt liếc phụ nữ rạng rỡ và quyến rũ TV.

Ống kính lia đến khán giả bên , là khán giả nam, giơ bảng hiệu bày tỏ thiện ý với cô.

Khóe môi nhếch lên một nụ lạnh lùng.

Dời tầm mắt, ăn nốt miếng trứng hấp cuối cùng, ngả lưng ghế, đeo tai và bắt đầu video cuộc họp.

Dù đeo tai , giọng trong trẻo như sóng nước của cô vẫn vô tình lọt tai .

“Vâng, lúc đó may mắn giành vị trí thứ nhất trong cuộc tuyển chọn ba mươi , và vị trí Quản lý.”

“Tuy nhiên, trong năm đầu tiên công ty, sản phẩm của Deers xảy sự cố an , khiến cổ phiếu giảm sàn nghiêm trọng. Khi đó, Phó Tổng tài tiền nhiệm của Deers sai sót nghiêm trọng, Mục Tổng sa thải. Trong tình huống đó, nắm bắt cơ hội, chọn cách chủ động xông lên tuyến đầu.”

Dung Tiêu Dự hiểu lắm những gì , nhưng giọng , vì , bé lén lút cầm điều khiển, tăng âm lượng.

“Thực , bên ngoài đồn đoán dựa nhan sắc, dựa vóc dáng, dựa mối quan hệ chính đáng với Mục Tổng để lên. Tôi bao giờ đáp , bởi vì, thành tích hiện tại của Deers chính là lời đáp trả lớn nhất.” (Âm lượng 40)

Mải mê nghiêng mặt , bàn tay nhỏ bé di chuyển đến điều khiển.

Bố đeo tai thấy , thì tăng âm lượng lên chút nữa ...

Người dẫn chương trình lộ vẻ ngưỡng mộ, hỏi: “Vậy thể hỏi một câu hỏi riêng tư ? Cô Giang Lộc và Mục Tổng thật sự là mối quan hệ bạn trai bạn gái ?” (Âm lượng 80)

Khi bé ngốc nghếch tăng âm lượng thứ ba, Dung Trì Uyên tháo tai , quát lớn: “Dung Tiêu Dự.”

Cái bóng nhỏ run lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-123-nguoi-dan-ong-hoang-da-cua-me-con.html.]

Đồng thời, giọng ngọt ngào, ấm áp và chút của Giang Lộc vang vọng khắp phòng khách: “Xin , tạm thời trả lời câu hỏi riêng tư.”

“Ôi, bố mà.” Dung Tiêu Dự bĩu môi vội vàng giảm âm lượng.

Cậu bé lẩm bẩm trong lòng, thường ngày gọi bố việc gì, bố cứ như thấy, giờ tai thính thế chứ?

Quay đầu , bố hình như thật sự tức giận.

Ánh mắt chằm chằm trong màn hình, âm trầm chút u ám.

Buổi phỏng vấn kết thúc lâu đó, cho đến khi tà váy của biến mất khỏi màn hình, Dung Tiêu Dự mới lưu luyến dời ánh mắt .

Cậu bé dậy khỏi ghế sofa, làm nũng trèo lên đầu gối đàn ông.

Ngước khuôn mặt nhỏ lên, hỏi với vẻ chân thành vô cùng: “Bố ơi, Mục Tổng là ai?”

“…”

Dì Lâm thấy mà run gan, thầm nghĩ tiểu thiếu gia đây là dập lửa là châm lửa ?

Dung Trì Uyên đối diện với đôi mắt thuần khiết vô hại của bé.

Anh hít một , nhấc hai cánh tay nhỏ của bé, bế xuống khỏi đầu gối , quăng một câu: “Người đàn ông hoang dã của con.”

Dung Tiêu Dự “ồ ồ” hai tiếng, vẫn hiểu lắm.

“Ông Dung Trì Uyên ...”

Dì Lâm thở dài, dắt tay nhỏ của Dung Tiêu Dự lên lầu: “Tiểu thiếu gia, đến giờ tắm , tắm xong là cơm tối thôi.”

Vừa lên lầu, suy nghĩ, đặc biệt để tâm đến chuyện của , nghiêm túc hỏi dì Lâm: “Dì Lâm ơi, tại đàn ông hoang dã ạ? Dì đàn ông hoang dã ?”

“…”

Phỏng vấn kết thúc, Giang Lộc lái xe về nhà.

Đẩy cửa bước , cô tháo giày cao gót, bông tai, tóc giả dọc đường, tùy tiện ném xuống, cả đổ sụp xuống ghế sofa.

Mệt mỏi và kiệt sức lan tràn khắp tay chân.

Trong lòng thầm mắng Mục Nghiêu cái đồ đàn ông ch.ó c.h.ế.t.

Cứ thích nhận mấy hoạt động phỏng vấn tốn thời gian như thế .

Ban đầu chương trình mời , kết quả chỉ nhẹ nhàng dùng một câu tối bận xã giao, đẩy cô lên.

Thời gian của cô là thời gian , ?

Giang Lộc nhắm mắt xoa xoa góc trán nhức mỏi, thấy tiếng mật mã cửa phòng vang lên, đó cửa mở .

Cô lập tức dậy khỏi ghế sofa.

Một bóng dáng nhỏ nhắn ngoan ngoãn bước cửa, cô bé buộc hai b.í.m tóc chỏm dê, mặc chiếc váy trắng nhỏ do tìm thợ may làm, đôi giày da xinh xắn bước nhà.

Giọng mềm mại nhưng bình tĩnh của cô bé vang lên: “Mẹ ơi, Hạt Đậu Đỏ về ạ.”

Vừa , cô bé cúi , thu dọn đống đồ trang sức rải rác mà vứt bừa bãi sàn nhà.

Hạt Đậu Đỏ khi sinh nhỏ hơn những đứa trẻ bình thường, bế khó, cô bé thút thít, đặt đống đồ lên bàn trang điểm của .

Giang Lộc chống cằm, bóng lưng nhỏ bé của cô bé, khoảnh khắc , cô cảm thấy mệt mỏi trong ngày đều tan biến.

“Bảo bối—” Cô nũng nịu gọi một tiếng.

khiến Tiểu Hồng Đậu run bần bật, í, Mami thật là sến súa c.h.ế.t .

“Ôm một cái nhé? Mẹ cần nạp năng lượng.”

Tiểu Hồng Đậu tỏ vẻ ghét bỏ khuôn mặt non nớt, nhưng vẫn bước tới, ngay lập tức phụ nữ nóng lòng kéo vòng tay mềm mại.

Giang Lộc ôm lấy cơ thể bé bỏng của con bé: “Tiểu Hồng Đậu, buổi tối con ăn gì ở lớp trông trẻ thế?”

Con bé lưu loát: “Khoai tây xào cà tím, cánh gà kho tàu và giá đỗ xanh ạ.”

“Khoai tây xào cà tím á? Món tủ của đây.”

Tiểu Hồng Đậu bĩu môi, đồng hồ treo tường, ngoan ngoãn : “Mami, bây giờ là 9 giờ 58 phút , con tắm ngủ.”

Giang Lộc vẫn ôm thèm, cô đỡ m.ô.n.g nhỏ của con bé bế bổng lên, dụi cổ thơm phức của con: “Mẹ tắm cùng Tiểu Hồng Đậu, ?”

“Mami, hổ hả…”

Tiểu Hồng Đậu một lý trí khác biệt so với những cô gái khác, đôi khi trong lòng rõ ràng là vui vẻ, nhưng đôi mắt to nhạt màu luôn mang vẻ ngoài kiêu ngạo và lạnh lùng.

Không là giống ai nữa.

Cuối cùng, mặc kệ sự phản đối của con, Giang Lộc vẫn xách con bé phòng tắm.

Giang Lộc đặt cô con gái trơn tuột bồn tắm, con bé lớn , bồn tắm còn chứa đủ nó nữa.

Giang Lộc mãn nguyện, ngân nga khúc nhạc : “Thử sữa tắm mới mua nhé, mùi sữa dâu tây đó, tắm thơm tho xong, Tiểu Hồng Đậu biến thành quả dâu tây nhỏ.”

“…”

Tiểu Hồng Đậu mặc kệ cô nhào nặn tóc thành đủ hình thù, đôi mắt hạnh trong veo, vô cùng nghiêm túc: “Mami, con chuyện với , chuyện quan trọng đó.”

“Con , đây.”

“Hôm qua và hôm nay, đều là chú Mục đưa con học đúng ?”

“Ừm.” Giang Lộc dùng khăn lau khuôn mặt nhỏ phồng má vì giận dỗi của con bé. “Chú Mục làm ?”

Loading...