Ước mơ vươn tới một vì sao - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:44:04
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi ký giấy tờ xong, rời . Tôi gọi một công ty chuyển nhà đến để dọn đồ.
Khi Vu Việt gọi điện cho , đang lấm lem bụi bặm vì chuyển đồ.
Vừa “bên hành động ”, suýt nữa để thùng hàng rơi trúng chân.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Bọn họ gấp gáp ?”
Vu Việt :
“Thông tin gửi từ email của Đàm Minh. Cơ quan nhà nước Đàm Minh là khách hàng chính của họ. Có sự bảo trợ của khách hàng thì sự cảnh giác của họ sẽ giảm nhiều.”
Tôi lập tức chỉnh lá đơn tố cáo vốn sẵn từ lâu, gửi bằng tên thật.
Vu Việt :
“Thật thể gửi nó . Thật sự cần thiết kéo em dính chuyện .”
“Tính em xưa nay thù dai.”
Do tình tiết khá nghiêm trọng, cộng thêm công tác PR và phòng ngừa của Vu Việt làm , nên sự việc leo thang nhanh chóng.
Ứng dụng của Huy Diệu gỡ xuống khỏi kho ứng dụng đầy một tiếng khi mắt.
Đàm Minh tức tối gọi điện cho :
“Là em dùng tên thật tố cáo và Tiểu Tuyết đạo nhái ?”
Tôi gật đầu, nhưng nhớ thể thấy qua điện thoại, nên mở miệng :
“ , là .”
“ đạo nhái! Tôi thừa nhận hôm đó mở máy tính của em, nhưng chỉ xem em đang làm gì. Chẳng lẽ em thấy là hề chép gì ? Hơn nữa cũng chẳng hiểu mấy thứ mã code với dữ liệu của em. Chúng đến chút lòng tin cũng còn nữa ?”
“Tôi thừa nhận thật sự thấy em và Vu Việt làm việc cùng . Nhìn chuyện đây, cảm thấy quan tâm em quá mức. chuyện đạo nhái tác phẩm của em, em nghĩ thể làm chuyện đó ?”
“Hay là em ghét , cho rằng điều, nên dạy dỗ một trận?”
Tôi lập tức cắt ngang lời : “Đừng cố lừa . Tài liệu đó gửi từ hộp thư của — đó là chuyện cần làm sáng tỏ bây giờ; chỉ cung cấp bằng chứng của . Và giữ nguyên quan điểm là từng tiền án tiền sự, vì rõ ràng trong mắt , thư giới thiệu của là thứ thể tùy ý sử dụng.”
Anh rên rỉ:
“Chuyện đó với thư giới thiệu là hai chuyện khác mà!”
“Tất nhiên là hai chuyện khác — một cái thể chỉ liên quan đến vấn đề đạo đức, còn cái phía thì thể động chạm đến pháp luật .”
Diễn biến của sự việc còn nhanh hơn chúng tưởng.
Tôi và Vu Việt lập tức nộp bộ bằng chứng, khẳng định quyền sở hữu của .
Cơ quan quản lý nhanh đưa kết luận rõ ràng: quyền sở hữu hợp pháp và duy nhất thuộc về chúng .
lúc dư luận đang dồn lên cao trào, phần mềm của Vu Việt cũng tung đúng tiến độ mà chúng chuẩn ngày đêm.
Nửa tháng , Đàm Minh xuất hiện lầu studio của Vu Việt.
Anh trông vẻ luộm thuộm, ghế ghế sofa, và đột nhiên dậy khi thấy .
Vu Việt phản ứng nhanh, bước lên chắn mặt .
Đàm Minh bỗng bật quái dị:
“Vậy Lư Tuyết đúng. Quan hệ của hai đúng là bình thường, hoặc rằng đối với Tiểu Ảnh thật sự khác biệt — nếu thì chung một chiến tuyến với cô , thậm chí chẳng thèm để ý đến tình bạn hơn hai mươi năm của chúng ?”
Vu Việt nhẹ nhàng bật :
“Tình cảm của đối với Tiểu Ảnh như thế nào, đó là chuyện giữa và em .
khi chuyện xảy , nhắc bao nhiêu rằng Lư Tuyết tiếp cận là ý đồ, là lòng . Với tư cách là em, tự thấy với .”
“Là tự tranh khí mà thôi.”
Đàm Minh và :
“Tiểu Ảnh… bây giờ ngay cả tư cách xin với em, cũng nữa ?”
“Tôi cần lời xin của . Vì công bằng mà , tự giành .
Xin là thứ vô dụng nhất đời — sự tồn tại của nó chỉ chứng minh rằng từng nợ, tổn thương.”
Tôi chợt nhớ đến tin nhắn ba gửi cho cách đây lâu, hỏi dạo sống thế nào, rằng theo thời gian, họ ngày càng nhận những năm qua họ thực sự với .
Tôi trả lời, một phần vì thực sự gì, và một phần vì lúc đó họ cần .
Sức khỏe của chị gái những lên theo tuổi tác, mà còn ngày càng tệ hơn.
Dị tật bẩm sinh khiến cơ thể chị bắt đầu thoái hóa.
Chị thể rời xa bất cứ lúc nào.
Giữa lúc lo sợ mất, ba nhớ rằng họ vẫn còn một đứa con gái khác, mà lẽ… thể trở về bên họ.
Lời xin là vô dụng, nhất là khi đối diện với một định tha thứ.
Nó thể xóa những khổ đau trải qua.
Cũng giống như bây giờ — nó chẳng thể xoa dịu những tổn thương mà chịu trong mối quan hệ .
Vu Việt phong độ, lịch sự cáo từ.
Anh chỉ tay lên tầng và nhắc : mười phút nữa nhớ họp.
Nhìn theo bóng lưng , Đàm Minh với :
“ Cậu thực … thích em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/uoc-mo-vuon-toi-mot-vi-sao/chuong-6.html.]
Tôi mỉm :
“Anh kiểu ngay cả tỏ tình cũng mượn tay khác. Nếu còn chuyện gì nữa, lên họp đây.”
Anh bỗng khẽ:
“Tôi đơn vị sa thải .”
Tôi cũng quá ngạc nhiên.
Huy Diệu nhất định sẽ tìm ai đó để đổ trách nhiệm — và Đàm Minh chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh.
Anh hỏi :
“Em tin là chuyện ? Là Lư Tuyết lợi dụng .”
“Tôi tin … quan trọng lắm ?
Nếu tin , lẽ ngay giây phút chuyện xảy báo cho .
làm .
Bởi vì từng là đem hi sinh. Tôi bao giờ là lựa chọn một của … nên cũng sẽ để trở thành lựa chọn một của .”
Anh chút lo lắng:
“Anh cho rằng chúng là cộng thể trong cùng một vận mệnh. Anh bao giờ loại em khỏi kế hoạch của . Từ đầu đến cuối, vẫn luôn ở bên em.”
Tôi lắc đầu:
“Anh chỉ kiểm soát thôi. cuộc đời bao giờ thuộc quyền chi phối của bất kỳ ai cả.
Anh quá đề cao … và quá xem thường .”
Lần đầu tiên, Đàm Minh rơi nước mắt mặt :
“Anh xin … thật sự ngờ chuyện thành như thế .
Anh nghĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng ảnh hưởng gì… ngờ gây nhiều phản ứng dây chuyền đến .”
“Mất việc lẽ chính là báo ứng của .”
Tôi vốn tin mệnh.
khi , trong lòng thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Nếu mỗi làm sai đều quả báo, thì lẽ… họ sẽ tiếp tục làm sai nữa.
Hậu quả mới là thứ trái đắng khó nuốt nhất đời.
Anh :
“Lư Tuyết giờ chỉ thể ở trong nước tìm việc. với trình độ chỉ nghiệp cấp ba… chắc thật sự khó tìm chỗ nào.”
Anh gượng gạo:
“Anh cũng chẳng còn lo nổi cho bản nữa . nghĩ đến việc em vẫn , trong lòng cũng nhẹ một chút. Bao giờ em ? Đến lúc đó tiễn em.”
“Không cần .”
Tôi quen chuyện tiễn đưa, cũng chấp nhận từ lâu rằng chia ly là điều thường xuyên xảy .
Lúc Vu Việt đưa sân bay, hẹn rằng về, vẫn sẽ là đến đón.
Điều đó làm chút vui mừng—
vì cảm giác bất kể là rời trở … đều mong chờ.
“Trở về sớm nhé. Công ty của còn đợi em về phát dương quang đại.”
Tôi hỏi:
“Anh chê em bây giờ đủ lợi hại đúng ?”
“Anh chỉ sợ em trai Tây làm cho hoa mắt chịu về thôi.”
“Em nghĩ là . Thẩm mỹ của em … phương Đông.”
Anh chăm chú một lúc:
“Ví dụ như… em thấy ‘phương Đông’ ?”
Thật luôn hiểu ẩn ý của .
chỉ đến khoảnh khắc chia ly , mới đầu tiên trả lời :
“Rất phương Đông.”
“Vậy thì ngoài việc học, nhớ đừng quên nhắn tin cho viên minh châu phương Đông của em nhé.”
Khi bước lên máy bay, nhận hai tin nhắn.
Một tin từ Đàm Minh:
Chúc em thượng lộ bình an.
Một tin từ Vu Việt:
Chờ em khải trở về.
Một là lời tạm biệt, một là sự mong chờ.
Một là quá khứ, một là tương lai.
Và giữa những cuộc đến – , cuối cùng cũng đặt chân đến vùng đất từng là giấc mơ của .
Không quên ý định ban đầu mới là điểm kết thúc thật sự của hành trình theo đuổi ước mơ.
Còn tất cả những gì đường … chỉ là cảnh sắc lướt qua mà thôi.