Ước mơ vươn tới một vì sao - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:15:27
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi lười tranh cãi với cô .

luôn một bộ logic tự cho là hợp lý, việc gì phá vỡ nó?

Tôi sang với Đàm Minh:

“Tối nay sẽ ở đây nữa. Tôi luôn nghĩ chúng thể chia tay trong hòa bình. Dù nghĩ thế nào, trong mối quan hệ thẹn với lòng. Hẹn gặp sáng mai.”

Đàm Minh mở miệng, nhưng vẫn gì.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng , trong lòng vẫn thấy một chút chua xót.

Tôi nhịn đầu một nữa. Căn nhà là do chúng cùng chọn, lựa từ hơn chục căn mới quyết định một cái.

Hồi đó để chọn nhà, cả hai còn làm hẳn một bảng so sánh, ngày nào cũng sửa tới sửa lui, chọn tới chọn lui.

Đến bây giờ vẫn nhớ cái cảm giác vui mừng khi căn nhà sửa xong — giống như một ly soda Americano đầy bong bóng nổ tung trong lòng, sôi trào mãi dứt.

Vừa xuống lầu bao lâu, chợt nhớ quên mang máy tính.

Khi mở cửa , phát hiện máy tính của đang bật.

Lư Tuyết vội vàng tắt màn hình, một câu:

“Lúc nãy máy tính của cô tắt.”

Tôi nheo mắt :

“Vậy ? Vậy cảm ơn cô nhiều.”

Trên đường đến khách sạn, càng nghĩ càng thấy chuyện đúng lắm.

Thế là gọi cho Vu Việt.

Nghe giọng ngái ngủ của , mới nhận lúc là hai giờ sáng.

Tôi hối hận, vội vàng xin chuẩn cúp máy.

Vu Việt gọi với trong điện thoại:

“Dù cũng tỉnh , em luôn . Đỡ để trong lòng, chắc tối nay em cũng ngủ nổi .”

lúc đó một chiếc xe chạy ngang qua . Có lẽ thấy một giữa đêm khuya ngoài đường, lái xe tỏ vẻ lố lăng, còn bấm còi mấy tiếng chọc ghẹo.

Vu Việt lập tức hỏi:

“Muộn thế mà em ở ngoài đường một ?”

Tôi thấy đầu dây bên tiếng sột soạt bật dậy khỏi giường, đó :

“Em đang ở ? Gọi xe đến công ty . Muộn thế chắc chắn là việc công . Anh cũng ngay đây, mười lăm phút nữa sẽ đến.”

Tôi vội vàng từ chối:

“Không cần , cứ đến công ty . Khoảng hai mươi phút nữa em sẽ tới nơi.”

Vu Việt “ừ” một tiếng kết thúc cuộc gọi.

Khi gặp mặt, thấy trông vô cùng mệt mỏi, khiến lòng càng thêm áy náy.

Anh uống cốc cà phê mua ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ, than thở:

“Thứ y như nước rửa chén, khó uống c.h.ế.t .”

Tôi :

“Thế giờ tỉnh táo ?”

Anh cũng bật :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/uoc-mo-vuon-toi-mot-vi-sao/chuong-5.html.]

“Tỉnh , tỉnh bằng c.h.ế.t luôn. Khó uống c.h.ế.t.”

Sau khi kể chuyện mã nguồn chép, trầm ngâm một lúc:

“ Lư Tuyết đúng là tranh giành dự án với , do chính Đàm Minh giới thiệu. luôn tin tưởng và ưu tiên em hơn.”

“Đối thủ của là công ty công nghệ Huy Diệu đúng ? Em thấy hệ thống bên đơn vị của Đàm Minh là do họ làm.”

Vu Việt gật đầu:

“Là Huy Diệu. Và theo thì tiến độ hai bên gần như ngang . Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian — ai phát hành thì chiếm thị trường . nếu nắm chắc mười phần, bên nào cũng dám liều.”

Anh :

“Nếu em là Huy Diệu và em lấy mã nguồn cốt lõi của đối thủ, em sẽ làm gì?”

“Em chắc là sẽ xem , em sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của .”

Vu Việt hỏi:

“Nếu em là ham thành tích, ham lợi ích thì ? Và giữa em với đối thủ cạnh tranh thực sự chỉ cách đúng một bước, mà sự khác biệt ở đoạn mã. Bây giờ đoạn mã trong tay .”

“Tình huống như thì em thua ngay từ đầu .”

Vu Việt :

, thực sự thua.”

Sáng hôm lúc tám giờ, rời khỏi studio của Vu Việt, chuẩn đến Cục Dân chính.

Tâm trạng khá , còn trêu :

“Muốn đưa ?”

“Anh còn thấy tình hình đủ loạn ?”

“Anh coi như xem náo nhiệt thôi.”

Tôi liếc một cái bước .

Đàm Minh đến đó từ sớm, cúi đầu ngoan ngoãn cửa, trông cứ như thể đang ép buộc .

Anh hỏi :

“Em thật sự coi như cái bàn đạp ? Nếu em đậu trường nước ngoài đó, thì vẫn xem là một lựa chọn tệ mà.”

“Nếu em nhận, em liền thể cao chạy xa bay. Nhìn như thì đúng là là lựa chọn tiến cũng , lui cũng xong.”

Thật buồn .

“Là theo đuổi , cũng là cầu hôn , đăng ký kết hôn cũng là . Vậy mà cuối cùng coi như bàn đạp.”

Anh trả lời câu đó, chỉ hỏi tiếp:

“Em và Vu Việt rốt cuộc là quan hệ gì? Em tham gia dự án mới của ? Thời điểm mà em tham gia thì chẳng khác gì làm váy cưới cho .”

Tôi đáp:

“Việc đó thì cần lo. Anh nên lo xem Lư Tuyết làm thì hơn. Tôi trường đại học của cô định cho cô thôi học, chẳng lẽ du học mấy năm xong cuối cùng vẫn chỉ là một học sinh cấp ba ?”

Đàm Minh trông ủ rũ:

“Chuyện của cô dính líu nữa, cũng thể kiểm soát . Hôm qua khi em , cô mắng một trận té tát. Anh nghĩ lâu mới nhận , thật chỉ coi như công cụ mà thôi. Anh che mắt nên mới làm nhiều chuyện ngu ngốc như .”

“Đừng tự dát vàng lên mặt nữa. Anh che mắt thì trong lòng rõ nhất. Anh chắc là trong lòng suy nghĩ gì khác ?”

Đàm Minh khổ:

“Dù bây giờ gì em cũng sẽ tin.”

Loading...