Ước mơ vươn tới một vì sao - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:13:34
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi trả lời lời của Đàm Minh, mà chỉ thẳng Đàm Minh:

“Vậy nên chuyện sắp nước ngoài học, vẫn báo cáo với tổ chức ?”

Anh ấp úng mở miệng:

“Anh tưởng… em nữa.”

Anh chỉ một câu như , nhưng giống như hàng vạn câu.

Tôi thấy Vu Việt ở bên cạnh c.h.ử.i thẳng một câu:

“Cậu làm thế?”

Mẹ Đàm Minh lập tức quyết đoán :

“Vậy thì bây giờ cô đừng làm thủ tục gì cả. Ngoan ngoãn ở trong nước tìm một công việc. Dạng ‘mọt sách thị trấn nhỏ’ như cô, tìm việc chắc khó. Dù tương lai phát triển cũng chẳng , nhà chúng cần phụ nữ chống đỡ gia môn.”

“Còn thì bây giờ cô ly hôn với con trai . Cô thì , ai cản cô cả.”

Thẩm Minh lập tức hét lên:

“Mẹ ? Con ly hôn!”

Anh sang van xin :

“Tiểu Ánh, chúng đừng du học nữa ? Hoặc… em sang năm hãy . Anh đảm bảo đến lúc đó sẽ ngăn cản em nữa. Chúng mới cưới mà, thật sự nỡ để em rời xa lúc .”

Tôi bỗng nhẹ một tiếng:

“Sang năm? Những việc lên kế hoạch thì sẽ bao giờ đổi vì bất kỳ ai. Nếu đoán lầm thì trong kế hoạch của , sang năm m.a.n.g t.h.a.i . Mang t.h.a.i thì sinh con, sinh con chăm con. Ngay từ lúc quyết định cầu hôn , tự vạch cho cả một tương lai chỉnh. Trong tiềm thức của , là phụ thuộc của chứ bạn đời.”

đáng sợ nhất . Đáng sợ nhất là còn định đem những gì khó khăn mới giành dâng cho khác, vì trong nhận thức của , chiến lợi phẩm của kẻ phụ thuộc cũng thuộc về , và quyền quyết định.”

“Ly hôn . Nếu và Lư Tuyết mang tiếng , thì thứ hai tuần gặp ở Cục dân chính.”

Ứng dụng của Vu Việt bước giai đoạn thiện cuối cùng, vì công việc gấp. Tôi bận rộn liên tục suốt hai ba ngày nay.

lúc gần đây Đàm Minh cũng về nhà, nên quyết định khi làm xong thủ tục ly hôn sẽ tìm phòng trọ.

Không ngờ ngày cuối cùng về, hơn nữa còn dẫn theo Lư Tuyết.

Đây là đầu tiên chính thức gặp Lư Tuyết. Mặc dù đó từng về cô , nhưng lúc đó cô nước ngoài .

Sau khi về nước, cô và Đàm Minh thường xuyên tụ tập, nhưng từng tham gia — một là vì thật sự bận, hai là vì Đàm Minh bao giờ nhắc đến chuyện đó.

Vừa gặp mặt, cô còn tự nhiên hơn cả . Bất giác nhớ tới câu tục ngữ: “Kẻ ưu ái thì luôn vô tư sợ hãi.”

Vừa chua chát buồn , cũng thật hợp cảnh.

Lư Tuyết đưa tay , chào một cách thiện.

Tôi mỉm , gì, tiếp tục cúi đầu làm công việc của .

Không ngờ cô ghé đầu qua xem. Vài giây , cô ngạc nhiên :

“Đây là dự án của Vu Việt đúng ?”

Đàm Minh thu hút bởi câu đó, cũng đến lưng màn hình máy tính.

Tôi đành đóng laptop , mất kiên nhẫn hỏi:

“Có chuyện gì ?”

Lư Tuyết tỏ vẻ như vô tình :

“Anh Vu Việt khá ưu ái cô đấy. Con xưa nay mắt cao hơn đầu, chẳng coi ai gì. Dự án xin suốt bao lâu mà , cô chắc ? Đây dự án nhỏ , kéo ít nhà đầu tư, chỉ chờ cơ hội để gây tiếng vang. nghĩ nó sẽ thành công , bên đối thủ của cũng rục rịch kém. Chỉ cần họ mắt một ngày thôi, là coi như xong.”

Đàm Minh chằm chằm máy tính của với vẻ mặt khá kỳ lạ. Một lúc lâu mới hỏi:

“Em với Vu Việt… quan hệ lắm ?”

Tôi chậm rãi :

“Chắc cũng bằng quan hệ giữa với cô Lư . Ít nhất thì sẽ đến nhà đêm khuya.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/uoc-mo-vuon-toi-mot-vi-sao/chuong-4.html.]

Đàm Minh chặn họng một lúc mới :

“Phòng cô thuê dột nước. Ở đây ba phòng trống, nên mới tính sang ở nhờ hai đêm.”

Tôi vẫn cảm thấy buồn :

“Tôi khách sạn ở khu là khan hiếm đến thế đấy?”

lúc đó, bất ngờ nhận tin nhắn từ vị giáo sư nước ngoài. Ông rằng, khi họ xác minh, thư giới thiệu của Lư Tuyết đúng là sửa đổi. Nhà trường quyết định hủy bỏ việc trúng tuyển của cô .

Cùng lúc đó, điện thoại của Lư Tuyết cũng reo. Cô lướt qua, lập tức phắt sang , ánh mắt sắc đến mức như nuốt sống .

chỉ một giây , cô như đổi mặt, đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt.

Đàm Minh lúc đó đang điện thoại nên chú ý đến điều .

từ lặng lẽ rơi lệ, cô dần chuyển sang sụt sùi nhỏ tiếng, cuối cùng là òa lên lớn. Tôi bên cạnh quan sát mà đúng là mở rộng tầm mắt.

Và cuối cùng cũng hiểu câu trong tiểu thuyết tình cảm: “Nước mắt của phụ nữ là thứ vũ khí gì chống đỡ nổi.”

Đàm Minh giống như bỏng bật dậy khỏi ghế sofa ngay lập tức, lao nhanh đến bên cô , cuống quýt đưa khăn giấy và hỏi:

“Làm ? Đã xảy chuyện gì?”

Lư Tuyết cứ mãi, chịu .

Đàm Minh thì sốt ruột nổ tung:

“Nói cho chuyện gì xảy ! Chẳng lẽ việc gì mà thể giải quyết ?”

Lúc Lư Tuyết mới đưa điện thoại cho xem.

Hai bọn họ như đang thi xem ai đổi sắc mặt nhanh hơn — cứ như chỉ cần biến đổi nhanh hơn là sẽ thắng giải .

Phản ứng của Đàm Minh còn mạnh hơn cả Lư Tuyết.

Anh đưa điện thoại mặt :

“Em thật sự tố cáo cô ?”

“Không em sẽ cho bọn thời gian để giải quyết ? Vậy tại em còn tố cáo cô ? Em việc tố cáo sẽ gây tổn hại cho cô lớn đến mức nào ? Em làm là hủy hoại cô đấy!”

“Giờ thì hầu như tất cả các trường đại học nước ngoài đều sẽ cho cô danh sách đen . Em hài lòng ? Đây là điều em đúng ? Có em ghen tị với cô ? Chỉ vì từng quen cô ?”

Tôi thật sự chỉ khổ.

Những hậu quả chẳng ngay từ đầu họ lường chứ?

Chẳng cũng nhắc họ hết đến khác ?

Lư Tuyết gì, đôi mắt đỏ hoe chằm chằm . Biểu cảm còn mang theo chút đắc ý, như thể hài lòng vì Đàm Minh đang vì cô mà lao đầu chiến đấu.

Tôi mỉm :

“Tôi còn tưởng việc Lư Tuyết đăng thông báo trúng tuyển lên mạng là cố tình khiêu khích cơ?”

như chợt nhận điều gì đó:

“Là cô bảo Vu Việt hỏi thăm thông tin về thầy hướng dẫn của đúng ? Anh thậm chí còn giả vờ t.ử tế với rằng quen một giáo sư ở nước ngoài và thể giới thiệu giúp . Rốt cuộc cô với quan hệ gì? Sao giúp cô moi chuyện của chứ!”

Ánh mắt Đàm Minh lộ rõ vẻ thể tin nổi.

Lư Tuyết đầu với :

“Em với bao nhiêu , thái độ của Vu Việt đối với cô bình thường , nhưng chẳng hề để tâm!”

“Bây giờ tin chứ?”

Tôi khẩy:

“Cô còn tự xem quan hệ giữa cô và Đàm Minh, chỉ tay dạy dỗ. Cô thấy bản nực ?”

liếc một cái:

“Tôi và Đàm Minh quen từ nhỏ, khi trở thành yêu thì là bạn bè. Chia tay cũng chỉ là từ yêu trở làm bạn thôi. Chẳng lẽ vì bạn gái thì cắt đứt hết bạn bè ?”

Loading...