Lệ Bạc Sâm khẽ nhếch môi, giọng điệu lười nhác nhưng chứa chút giễu cợt:
“Tôi thường đến hộp đêm, nhưng nơi đó ồn ào, hỗn tạp. Với một cô gái ngoan như cô Mục, e rằng hợp cho lắm.”
Mục Tịnh Âm nhoẻn miệng , giọng dịu dàng mà khôn khéo:
“Em tin rằng Tứ thiếu gia sẽ để em gặp nguy hiểm. Chú Lệ dặn, hôm nay em cùng — thì cả ngày nay, em sẽ theo .”
Nụ môi Lệ Bạc Sâm nhạt dần, ánh mắt thoáng một tia mệt mỏi.
Ngay khi định đáp lời, điện thoại kết nối Bluetooth xe vang lên —
Tiểu Hạ
Ding—
Tiếng chuông phá tan bầu khí căng thẳng.
Anh liếc màn hình, thấy gọi là Cố Dã, liền nhấn nhận.
Giọng trầm thấp, khàn của Cố Dã vang lên trong xe:
“Ê, Lão Lệ, bệnh của cụ nhà khỏi , đến lúc thực hiện lời hứa mời rượu đấy. Đừng mà quỵt!”
Lệ Bạc Sâm vốn định tìm Lạc Ninh Khê, nhưng thoáng sang gương, thấy Mục Tịnh Âm đang yên tĩnh ở ghế phụ, ánh mắt lấp lánh tò mò.
Anh liền dựa , giọng hờ hững:
“Uống rượu hai thì buồn chết. Tối gọi thêm Nam Hàn Xuyên, đến Venus Club, say thì say cho tới cùng.”
Cố Dã xong lập tức hiểu .
Anh rõ giọng điệu — kiểu “tự tìm chỗ phát tiết”.
Chắc chắn chuyện khiến Lệ Bạc Sâm bực dọc.
“Được, gặp ở Venus!” — cúp máy, giọng vẫn còn .
Lệ Bạc Sâm đặt điện thoại xuống, liếc thấy ánh mắt tò mò của Mục Tịnh Âm, khẽ nhếch môi:
“Nếu cô theo, thì thôi. Tối nay trò vui, cô cùng .”
Mục Tịnh Âm nhẹ gật đầu, nụ dịu dàng:
“Được, đưa em , em sẽ theo đó.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Sâm, ánh sáng thoáng trầm xuống.
Cô gái bề ngoài ôn nhu, nhưng rõ ràng dễ đối phó.
Một phụ nữ nhà họ Mục cưng chiều, hiểu rõ quy tắc xã giao, làm thể “ngoan ngoãn” đến ?
Nếu là khác, khi đến hộp đêm bar, chắc chắn phản đối hoặc giả vờ e dè từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuyen-chong-mot-dem-chong-moi-cuoi-lai-la-ti-phu-lac-ninh-khe-va-le-bac-than/chuong-432-loai-bo-co-muc-gia-van-can-mot-so-no-luc.html.]
Còn cô — chỉ mỉm chấp nhận, như thể tính toán sẵn điều gì.
là do ông cụ chọn — khó chơi.
Không dây dưa thêm, Lệ Bạc Sâm nổ máy, nhấn ga.
Chiếc xe lao vun vút đại lộ đêm, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của , sắc nét và cô độc.
Venus Club, tụ điểm xa hoa bậc nhất kinh đô.
Âm nhạc điện tử sôi động tràn ngập gian, ánh đèn rực rỡ xoay vòng, phản chiếu lên sàn nhảy chật kín .
Mùi rượu mạnh hòa lẫn khói thuốc, tạo nên thứ hỗn hợp mê hoặc và nguy hiểm.
Ngay khi Lệ Bạc Sâm bước , quản lý câu lạc bộ lập tức chạy tới, cung kính cúi đầu:
“Tứ thiếu gia! Lâu lắm ngài ghé! Phòng riêng chuẩn sẵn, và rượu cũng đủ cả, Cố thiếu cùng Nam thiếu đang chờ ngài ở tầng hai!”
“Ừ.” — Anh đáp hờ, liếc qua sàn nhảy sáng đèn, buồn Mục Tịnh Âm, sải bước lên cầu thang.
Người quản lý khom , thêm với nụ xun xoe:
“Nhờ ngài, nơi mới náo nhiệt thế. Ngài chỉ cần tới thôi, khí lập tức khác hẳn!”
Lệ Bạc Sâm nheo mắt, giọng lạnh mà vẫn mang theo ý :
“Nói lắm. Tối nay mời — cứ mở rộng tài khoản, đừng để ai thiếu rượu.”
“Rõ, rõ! Tôi sẽ bảo DJ khuấy động hết mức!”
Khi quản lý rời , Lệ Bạc Sâm mới sang Mục Tịnh Âm.
Cô vẫn gần đó, tay siết chặt túi xách, khuôn mặt tái, ánh mắt lúng túng quanh.
Rõ ràng, môi trường phồn hoa hỗn tạp khiến cô thoải mái.
“Cô Mục, hối hận ?” — Giọng trầm thấp, chút châm chọc.
“Nếu cô sợ, thể bảo lái xe đưa cô về. Nếu ở mà xảy chuyện, e giải thích nổi với cha .”
“Không .” — Mục Tịnh Âm ngẩng đầu, giọng nhỏ nhẹ mà kiên định.
“Em thấy nơi cũng thú vị. Anh bạn bè ở đây, định giới thiệu em ?”
Ánh mắt Lệ Bạc Sâm thoáng d.a.o động, xen chút khó chịu.
Anh , đẩy cửa phòng VIP bước , giọng lạnh lùng:
“Tùy cô.”
Cửa đóng lưng, ánh đèn đỏ hắt lên gương mặt .
Trong lòng thầm nghĩ — vẻ thoát khỏi cô Mục … tốn ít công sức đây.