Dụ Thừa Nam nhíu mày, nắm lấy cổ tay Lạc Chỉ Tâm, giọng trầm xuống:
“Em đang linh tinh cái gì ?”
Lạc Chỉ Tâm càng tỏ đáng thương hơn, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay vẫn siết chặt buông:
“Gần đây cứ lạnh nhạt với em… Nếu em làm gì sai, thẳng , em sẽ sửa.”
Giả vờ dịu dàng, giả vờ ngoan ngoãn — giống hệt Lạc Ninh Khê .
cô quên mất một điều: giả đến cũng bao giờ là thật .
Trong lòng Dụ Thừa Nam dâng lên cảm giác chán ghét. Anh cố nén giận, khẽ véo vai cô:
“Sao thể. Đám cưới của chúng vẫn sẽ diễn theo kế hoạch. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ?”
Lạc Chỉ Tâm ngẩng đầu, ánh mắt long lanh:
“Thật chứ? Anh gạt em?”
“Ừ, thật.” — Anh gật đầu, bình thản rút tay khỏi vòng ôm của cô.
Mỗi chạm Lạc Chỉ Tâm khi bộ sự thật, thấy lạnh sống lưng.
Cái cảm giác kinh tởm , cách nào giấu nổi.
Lạc Chỉ Tâm vẫn mải chìm trong ảo tưởng của riêng , chẳng hề nhận sự xa cách trong ánh mắt .
Cô mơ màng :
“Anh Thừa Nam, em bàn với ba . Vào ngày cưới, là mời nhà họ Lệ đến tham dự nhé? Như … đám cưới của chúng sẽ thật hoành tráng!”
Chỉ cần nhà họ Lệ chịu đến, địa vị của nhà họ Lạc sẽ lập tức nâng tầm, trở thành tâm điểm trong giới thượng lưu!
Nghe đến đây, khóe môi Dụ Thừa Nam khẽ nhếch lên — là nụ lạnh.
Cô vẫn hổ đến mức nào ?
Với phận và địa vị của nhà họ Lạc, tư cách gì mời nhà họ Lệ?
Anh lạnh nhạt đáp:
“Em nghĩ ai sẽ chịu nhận lời mời đó? Họ đến chỉ để nhạo chúng ?”
Lạc Chỉ Tâm chớp mắt, vẻ ngây ngô hiện rõ:
“Không … dù cũng là dịp vui, nếu họ đến, cũng chẳng thiệt hại gì…”
“Chỉ Tâm.”
Giọng Dụ Thừa Nam trầm xuống, cắt ngang lời cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuyen-chong-mot-dem-chong-moi-cuoi-lai-la-ti-phu-lac-ninh-khe-va-le-bac-than/chuong-318-tinh-chuyen-nghiep-cua-vit.html.]
Anh bước gần, thẳng mắt cô, bình tĩnh nhưng xa cách:
“Về nhà . Chuyện đám cưới để lo. Anh hứa sẽ cho em một lễ cưới mà cả đời em quên .”
Nghe câu đó, Lạc Chỉ Tâm ngây . Tim cô đập loạn, nước mắt trực trào.
Quả nhiên, vẫn dịu dàng như , vẫn trai đến mức khiến say mê — chỉ là, cô trong ánh mắt chẳng còn chút ấm áp nào dành cho .
“Vâng… em về . Anh nhớ nghỉ ngơi nhé.” — Cô rụt rè đáp, cố giấu niềm hạnh phúc hão huyền trong lòng.
Cửa khép , Dụ Thừa Nam im hồi lâu cửa sổ, ánh mắt u tối, theo chiếc xe đen dần khuất bóng.
Khóe môi khẽ cong lên — nụ mỉa mai lạnh lùng.
Anh rút điện thoại, bấm một dãy :
“Alo. Tôi nghĩ đối tác phù hợp cho dự án ở ngoại ô, sắp xếp gặp ngày mai nhé.
Tiểu Hạ
… Còn một việc nữa, cần giúp.”
Buổi trưa hôm .
Lạc Ninh Khê vẫn quyết định công trường giám sát tiến độ.
Trên xe, Lệ Bạc Thần ở ghế lái, liếc sang cô đang bên cạnh với dáng vẻ mệt mỏi, tay vẫn ôm hờ phần eo, khẽ:
“Vợ , lưng còn đau ? Hay hôm nay nghỉ nửa ngày ?”
Lạc Ninh Khê trừng mắt, giọng hờn dỗi:
“Anh còn dám hỏi! Ai khiến em nông nỗi hả?!”
Người đàn ông bật , ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô khiến trêu chọc hơn nữa.
“Anh thấy em vẫn còn sức mà trách , chắc mệt lắm .”
Cô đỏ mặt, bực bội , giọng vẫn đanh :
“Hôm nay em giám sát công trường, mà tới công ty làm việc cho tử tế, em thề… c.h.ế.t chắc!”
Lệ Bạc Thần đáp, chỉ , tay lái khẽ xoay.
Ánh nắng hắt qua cửa kính, phủ lên gương mặt nét sáng dịu dàng mà nguy hiểm.
Cô lườm nữa, trong lòng chỉ đ.ấ.m cho một cái.
Bề ngoài thì lịch thiệp, nhã nhặn, còn khi lên giường thì đúng là…
— Mặt , lòng thú.
Chắc hẳn… đây chính là tính chuyên nghiệp của một con vịt chính hiệu!