Lạc Chỉ Thấm cầm cốc nước đến phòng pha , rót đầy nước nóng, cô xung quanh ai, liền dứt khoát nhổ hai ngụm nước bọt .
Lại dùng que khuấy khuấy, thấy còn dấu vết gì bất thường, liền mang về văn phòng giám đốc, đưa cho Lạc Ninh Khê.
"Đây, nước cô , rót xong ."
Lạc Ninh Khê nhận lấy cốc nước đưa đến miệng, định uống thì chú ý thấy vẻ mặt kích động của Lạc Chỉ Thấm.
Cứ như đang mong chờ một vở kịch lớn ...
Ngay lập tức, cô nhận Lạc Chỉ Thấm ngoan ngoãn, mà là đang cố gắng bày mưu tính kế.
Lạc Ninh Khê từ từ lắc nhẹ cốc nước, vội uống.
Lạc Chỉ Thấm thấy , lập tức truy hỏi: "Cô uống nước ? Sao uống nữa?"
"Tôi chợt nhớ , chúng vốn thù oán, ai cô bỏ độc nước của ? Cho nên..." Lạc Ninh Khê đột nhiên đẩy cốc nước qua, giọng thờ ơ nhưng mạnh mẽ: "Cô uống vài ngụm , sẽ uống."
Ý nghĩ đen tối của Lạc Chỉ Thấm vạch trần, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ kiên nhẫn: "Bây giờ bố còn trông cậy cô tìm tổng giám đốc Mạc, làm thể bỏ độc nước của cô? Cô dù vu khống cũng tìm một cái cớ hơn chứ! Mau uống , uống xong tiếp tục làm việc, sớm dỗ dành tổng giám đốc Mạc xong, cũng thể sớm giải thoát..."
"Nếu cô bỏ độc, cô uống vài ngụm, chắc cũng nhỉ?" Lạc Ninh Khê hề khách sáo hỏi .
Lời đến miệng Lạc Chỉ Thấm chợt cứng , cô thể uống !
Chỉ là làm mới thể xóa tan sự đề phòng của phụ nữ đây?
lúc , Lạc Nghị cầm một tập tài liệu gõ cửa bước , thấy hai chị em đang đối đầu căng thẳng, theo bản năng thiên vị Lạc Chỉ Thấm, hỏi: "Chỉ Thấm, hai đứa làm ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuyen-chong-mot-dem-chong-moi-cuoi-la-ty-phu-le-bac-than-lac-ninh-khe/chuong-82-gay-ong-dap-lung-ong.html.]
Lạc Chỉ Thấm định mở lời, Lạc Ninh Khê nhanh hơn một bước, giọng mang theo vẻ sợ hãi, tố cáo: "Bố, bố đến đúng lúc lắm, chị rót cho con một cốc nước, nhưng con khát lắm, nên bảo chị uống, nhưng hình như chị bỏ gì đó nước, nên nhất quyết chịu uống."
Thấy Lạc Nghị nghi ngờ sang, sắc mặt Lạc Chỉ Thấm đại biến, bực tức : "Cô bậy, hề bỏ gì cả."
"Vậy tại cô dám uống?" Lạc Ninh Khê hỏi ngược , thẳng Lạc Chỉ Thấm.
Lạc Chỉ Thấm sự mưu mô sâu sắc như Giang Tĩnh Nhã, lúc chút bối rối, Lạc Nghị lập tức điều gì đó, lông mày cau chặt .
Bây giờ tổng giám đốc Mạc còn gặp , lệnh cấm vận cũng gỡ bỏ, Lạc Chỉ Thấm dù bất mãn gì với Lạc Ninh Khê, thì cũng nên đợi tập đoàn an ...
Buổi sáng vốn nhận điện thoại của Giang Tĩnh Nhã, ông còn cảm thấy hai con hiểu chuyện, nhưng bây giờ...
"Chỉ Thấm, để chứng minh sự trong sạch, con cứ uống cốc nước mặt em gái ." Lạc Nghị thẳng.
Lông mày Lạc Chỉ Thấm nhíu đến mức thể kẹp c.h.ế.t hai con ruồi, cô nhổ vài ngụm nước bọt đó, que khuấy cũng là lấy bừa từ phòng pha , trời đó bao nhiêu vi khuẩn, trong lòng cô tràn đầy sự từ chối, tuy nhiên ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Lạc Nghị tới, cô cũng đường từ chối.
Cô chỉ thể cắn răng, bịt mũi nâng cốc nước lên, ừng ực uống hai ngụm, đó cố nén cảm giác buồn nôn gượng: "Xong , uống , bố, Ninh Khê, hai tin là bỏ gì nữa chứ?"
Lạc Nghị khẽ gật đầu: "Ninh Khê, giờ con thể yên tâm uống chứ?"
Lạc Ninh Khê đẩy cốc nước về phía Lạc Chỉ Thấm, như : "Từ nhỏ đến lớn nhặt vô thứ cô cần, bây giờ đồ cô uống thừa uống? Cô coi là thùng rác ?"
"Cô đùa giỡn ?"
Lạc Chỉ Thấm tức đến nỗi mũi sắp bốc khói.
Lạc Ninh Khê rõ ràng là cố ý! Bảo cô uống cốc nước nước bọt của chính !
Nhìn bộ dạng tức giận nhưng thể phát tiết của Lạc Chỉ Thấm, Lạc Ninh Khê thầm hả hê, đây gọi là tự làm tự chịu.