“Cô ai ?” Giang Tĩnh Nhã phủ nhận, làm vẻ mặt kinh ngạc, tủi lóc, “Anh cũng thấy đó, nãy Ninh Khê với bảo vệ là quen chúng ! Chúng dám ép cô lấy chồng chứ?”
Lạc Chỉ Thấm cũng nức nở ủy khuất, “Anh Thừa Nam, khi nào Ninh Khê thu hút sự chú ý của nên cố tình ạ?”
Nghiêm Thừa Nam nhíu mày chặt hơn, cũng đúng, Lạc Ninh Khê bướng bỉnh như , ai thể ép cô làm gì chứ?
Chỉ là cuộc hôn nhân … quá vội vàng!
Lạc Nghị cũng sợ ảnh hưởng đến hình tượng của trong lòng con rể tương lai, nghiến răng , “Hiền điệt Thừa Nam, cháu đừng để Ninh Khê lừa, từ nhỏ nó ranh mãnh hoang dã, chừng là nó trúng tiền của ông già nào đó, chủ động kết hôn với cũng nên!”
Lời thốt , Lạc Chỉ Thấm và Giang Tĩnh Nhã đều khỏi Lạc Nghị, khả năng đổi trắng đen, quả nhiên vẫn là ông mạnh nhất.
Vệt nhăn trán Nghiêm Thừa Nam từ từ giãn .
Cả nhà đều như , chắc chắn là vấn đề của Lạc Ninh Khê .
________________________________________
Bên , trong khách sạn, Lạc Ninh Khê vẫn hồn cuộc cãi vã nãy, bặm môi giận dỗi.
Hai cùng thang máy, bấm nút thẳng lên tầng cao nhất.
Lệ Bạc Thần thấy cô phồng má lên, khẽ , “Thôi , an ninh của khách sạn Thịnh Thế , họ sẽ thể khách sạn nữa, cũng làm phiền em , em đừng giận nữa.”
“Tôi giận, đang lo cho !” Lạc Ninh Khê nhanh chóng lau khóe mắt đỏ hoe, đầu lườm , cố tỏ cứng đầu.
Dù trong lòng thật sự khó chịu, cô cũng thể hiện mặt khác.
Lệ Bạc Thần nhướng mày, “Lo cho làm gì?”
“Cha đó, ông thể làm ăn ở Đế Đô nữa! Anh rõ phận của ? Dám đối đầu với ông , từng nghĩ đến hậu quả ?” Lạc Ninh Khê , cũng thật sự đổ mồ hôi lạnh.
Cô thật sự ngờ Vịt Con to gan lớn mật, chỗ nào cũng cãi Lạc Nghị, quá sợ c.h.ế.t .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuyen-chong-mot-dem-chong-moi-cuoi-la-ty-phu-le-bac-than-lac-ninh-khe/chuong-51-toi-chi-can-phuc-vu-co-tot-la-duoc-roi.html.]
“Bây giờ là xã hội pháp trị, sẽ sợ ông ?” Trong mắt Lệ Bạc Thần mang theo ý sâu sắc, nhưng trong lòng khịt mũi coi thường, chỉ với phận của Lạc Nghị mà động đến ?
Anh hứng thú thì chơi với ông một chút, hứng thú thì một ngón tay cũng thể nghiền c.h.ế.t ông .
Lạc Ninh Khê thấy lạc quan như liền lườm , “Anh đúng là ngây thơ!”
Lệ Bạc Thần, “…”
“Trước đây chắc chắn chỉ tiếp xúc với những phú bà thích trăng hoa, thủ đoạn của những đàn ông lớn tuổi như cha ! Hơn nữa, để thể làm ăn, nhất thiết phạm pháp, ví dụ như thuê quấy rối , khiến thể làm việc, sống bằng gì?”
Càng nghĩ, Lạc Ninh Khê càng cảm thấy cứ giằng co thế cũng là cách.
Lệ Bạc Thần nhịn , “Không em ?”
“Hả?”
“Em đó, em nuôi mà! Tôi cần làm việc, chỉ cần phục vụ em là , ?”
Lạc Ninh Khê Lệ Bạc Thần chọc tức đến mức tái mét nên lời, khác thì tự trọng tự cường, một lòng dựa chính , còn thì , chỉ ăn bám!
“Vậy lỡ cũng còn tiền thì ?” Lạc Ninh Khê hỏi .
Lệ Bạc Thần từ lúc nào ôm eo cô, từ từ kéo cô góc thang máy, khóe miệng nhếch lên, khẽ , “Lúc nhỏ học qua bói toán, xem cung hoàng đạo và ngày sinh của em, là mệnh đại phú đại quý, em chắc chắn sẽ hết tiền !”
Khi , thở ấm áp phả nhẹ tai Lạc Ninh Khê.
Lạc Ninh Khê lúc mới nhận , dồn góc tường…
Lạc Ninh Khê hề né tránh, ngược còn kiễng chân, cố gắng làm cho trông khí thế, ngón tay thon dài véo cằm , đôi mắt nheo , chất vấn, “Làm chắc chắn sẽ hết tiền? Anh là điều tra chứ?”
Mẹ cô còn để cho cô một ít trang sức, cất trong két sắt ngân hàng, ngoài còn một căn hộ ở trung tâm thành phố…
Những thứ tuy bán giá cao, nhưng so với thường thì vẫn coi là giàu !
Lệ Bạc Thần đối xử với cô như , thậm chí từ chối tấm séc năm triệu của Lạc Nghị, lẽ nào nghĩ cô còn đáng giá hơn cả năm triệu đó?