Trước bàn đầy món ăn thịnh soạn, Lạc Ninh Khê chút lơ đễnh.
Dụ Thừa Nam nhận sự mất hồn của cô, lờ mờ đoán cô vẫn đang chiến tranh lạnh với Lệ Bạc Thần, mặt đổi sắc múc cho cô một bát canh, giọng điệu nhẹ nhàng , “Hôm nay mời em ngoài việc cảm ơn, còn là vài ngày nữa sẽ một buổi triển lãm trang sức quốc tế, nếu em rảnh, chúng thể cùng xem.”
Anh ngừng , đôi mắt trong veo sâu lắng và dịu dàng, “Vì Lạc thị ban đầu làm về trang sức, nên về mặt em chắc chắn là chuyên gia.”
Lạc Ninh Khê cũng hứng thú với trang sức, “Bây giờ cũng chắc rảnh , lúc nào rảnh sẽ với .”
“Được , ngoài , Sương Sương, còn hỏi em và Lệ Tứ Thiếu… bây giờ thế nào ? Anh vẫn băn khoăn, lúc đó nên sự thật cho em ?” Dụ Thừa Nam cố tình lơ đãng nhắc đến.
Vẻ mặt Lạc Ninh Khê chợt cứng , “Tôi nhắc đến .”
“Là lắm lời .”
Lạc Ninh Khê dậy khỏi ghế, ánh mắt xin , “Anh cứ dùng bữa từ từ, vệ sinh một lát.”
Nhìn bóng lưng cô rời , nụ khóe miệng Dụ Thừa Nam sâu hơn vài phần.
Lệ Bạc Thần càng làm Lạc Ninh Khê mệt mỏi, cơ hội của càng lớn.
…
Trong phòng vệ sinh, Lạc Ninh Khê gương, nước lạnh tạt mặt khiến bộ não đang lơ mơ của cô tỉnh táo hơn nhiều.
Cô thể cảm nhận Dụ Thừa Nam cho cô phận của Lệ Bạc Thần, chút ý vị châm ngòi.
điều đó nghĩa là cho cô là sai.
lúc Lạc Ninh Khê chuẩn rời khỏi phòng vệ sinh, bên tai cô đột nhiên thấy một giọng nam trầm hùng và phong trần.
“Giám đốc Lạc, gấp gáp bảo Lão Trương tìm gặp mấy cổ đông cũ chúng , còn làm vẻ bí mật như , chuyện gì ?”
Giám đốc Lạc?
Mắt Lạc Ninh Khê nheo , cô đặc biệt nhạy cảm với danh xưng .
Sau đó, một giọng quen thuộc khác truyền đến, “Tôi đến tìm các ông, chắc chắn là vì chuyện quan trọng, hội đồng quản trị Lạc thị sắp xảy chuyện lớn !”
“Chuyện lớn gì?”
“Haizz, nhắc đến là bực ! Cô con gái thứ hai Lạc Ninh Khê của , cứ ép trả cổ phần nó để cho nó! Cứ đòi làm cổ đông lớn của Lạc thị!”
Bước chân Lạc Ninh Khê định rời đột ngột dừng , giọng là… Lạc Nghị!
Ông cũng ở đây ?
Giọng của Giám đốc Phương trầm xuống, “Con bé Ninh Khê còn trẻ như , làm quản lý công ty ?”
Lạc Nghị, “ thế còn gì, ông xem, một con bé ranh con, chẳng hiểu gì, làm thể yên tâm giao nhiều cổ phần như cho nó, nhất là… ông cũng đấy, gần đây bên cạnh nó thêm một tên đàn ông lừa đảo!”
Giám đốc Phương, “Giám đốc Lạc yên tâm, chuyện và Lão Trương sẽ bàn bạc thêm, sẽ để con bé đó quản lý ông …”
Giọng trầm thấp và tiếng bước chân lướt qua cửa phòng vệ sinh, dần dần xa.
Sau khi chắc chắn còn thấy tiếng nữa, Lạc Ninh Khê mới rời khỏi phòng vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuyen-chong-mot-dem-chong-moi-cuoi-la-ty-phu-le-bac-than-lac-ninh-khe/chuong-453-nghe-len-ai-o-do.html.]
Dọc theo hành lang, cô thấy Lạc Nghị đang chuyện rời cùng một cổ đông kỳ cựu của tập đoàn Lạc thị ở cuối tầm , mặt nở nụ tính toán.
Hơi thở Lạc Ninh Khê ngừng .
Lạc Nghị lén lút hẹn gặp cổ đông lớn của công ty, làm gì?
Lẽ nào ông nghĩ chỉ dựa vài cổ đông là thể ngăn cản cô lấy cổ phần ?
Lần , cô nhất định lấy những thứ thuộc về !
Lạc Ninh Khê trầm ngâm, suy nghĩ về bối cảnh của vị Giám đốc Phương . Ông là cổ đông gia nhập Lạc thị lâu khi cô qua đời, Lạc Ninh Khê quen với ông , rõ ràng là ông mối quan hệ hơn với Lạc Nghị.
lúc , chuông báo trong túi quần Lạc Ninh Khê vang lên!
Mặc dù chỉ là rung, nhưng trong hành lang trống trải và yên tĩnh như , nó đặc biệt thu hút sự chú ý.
Quả nhiên, Lạc Nghị và vị cổ đông đang chuyện phía , đột nhiên thấy tiếng động và .
Lạc Ninh Khê theo phản xạ che điện thoại, nghiêng né, trốn ngay lối thoát hiểm nối liền hành lang bên cạnh, thở cũng kìm mà nhẹ vài phần!
Giám đốc Phương, “Giám đốc Lạc?”
Lạc Nghị, “Tôi thấy tiếng chuông điện thoại của Ninh Khê?”
Giám đốc Phương, “Không thể nào? Sao cô chúng gặp ở đây?”
Lạc Nghị, “Ông đợi chút, xem .”
Mấy hôm Lạc Nghị mời Lạc Ninh Khê ăn cơm, điện thoại cô reo, tiếng chuông y hệt.
Việc ông hẹn gặp cổ đông công ty đều tiến hành bí mật, nếu thực sự là Lạc Ninh Khê lén, điều đó nghĩa là kế hoạch lộ…
Lạc Ninh Khê lo lắng bắt quả tang, nín thở tập trung.
thời gian trôi qua, tiếng bước chân vốn xa bắt đầu tiến gần liên tục.
Lạc Nghị…
Đến !!
Làm bây giờ?
Cô nên trốn bây giờ?
lúc Lạc Ninh Khê đang lo lắng yên, một bóng quen thuộc đột nhiên xuất hiện bên cạnh, Dụ Thừa Nam nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía phòng chứa đồ khóa bên cạnh, lấy một chiếc chìa khóa, mà mở khóa cửa ngay lập tức!
Cô giật , ngẩng đầu lên mới phát hiện đó là Dụ Thừa Nam!
“Lạ thật…” Cùng lúc đó, cách một bức tường, Lạc Nghị yên ở cầu thang chật hẹp, nhíu mày lối , “Lẽ nào thực sự nhầm?”
Rõ ràng nãy thấy điện thoại, thoáng cái còn gì?
Lạc Nghị nhíu mày thật chặt.
Giám đốc Phương phía thúc giục, “Giám đốc Lạc, ai ?”
Lạc Nghị gượng, đành , “Tôi nhầm . Giám đốc Phương, chúng phòng riêng chuyện tiếp.”