Tướng Quân Sống Không Quá Ba Tháng, Sau Khi Đổi Hôn Ta Khiến Chàng Sống Trăm Năm - Chương 225: Ô danh
Cập nhật lúc: 2025-09-27 14:50:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Châu Thái hậu đương nhiên cũng những tin đồn đó.
Nàng vui thì vui thật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà manh mối, chỉ đành hỏi tâm phúc Trúc ma ma: “Ai làm?”
Với sự hiểu của nàng về Triệu Nhược Vi, nếu tay làm việc, sẽ là kiểu làm việc nhỏ nhặt thế .
ngoài Triệu Nhược Vi theo Tiêu Quốc công phủ cùng lên núi, còn ai thể rõ tình hình Ngọc Tuyền sơn như ?
Là tai mắt mà Tam hoàng tử Lý Thừa Tắc cài cắm từ ?
Hay là do cháu trai Tả tướng Châu Bá Thành của nàng giở trò?
Trúc ma ma vội vàng đáp: “Là Nhược Vi cô nương. Nàng ngay từ khi Ngọc Tuyền sơn, sắp xếp xong xuôi việc .”
Mắt Châu Thái hậu sáng rực.
Quả hổ là con gái của Hoài vương, đầu óc chín khúc mười tám vòng, suy tính thật lâu dài.
Trẻ con ham chơi, đòi núi hái nấm, ai sẽ nghi ngờ, mà Nhược Vi sắp xếp nha chịu tội từ , để bản thể thuận lợi thoát .
Lại sớm ở Thượng Kinh sắp đặt tin đồn, hắt gáo nước bẩn lên Khương thị và Thái tử.
Vừa kéo Thái tử xuống vũng bùn, khiến Thái tử thể tránh hiềm nghi mà xa lánh Tiên Cảnh Dực.
Thật là tuyệt diệu.
Nàng mỉm Trúc ma ma: “Nhược Vi còn gì nữa ?”
Trúc ma ma vội vàng đáp: “Nàng còn , lúc , Khương thị và Tiên Cảnh Dực nhất định sẽ cử theo dõi nàng, nhưng, để ngài cũng cần lo lắng, nàng sẽ bại lộ . Còn nữa, nếu làm rõ tin đồn, bảo ngài cũng đừng khinh cử vọng động, tất cả đều trong kế hoạch của nàng.”
Châu Thái hậu một tiếng, nha đầu quả thật là từng bước tính toán cẩn trọng.
, chỉ chờ xem kịch thì vẫn đủ.
Điều quan trọng nhất, vẫn là để Tam hoàng tử lâm chủ Đông cung, đăng lên ngôi vị chí cao vô thượng đó.
Mới thể Hoài vương rửa sạch oan ức, cũng trả Thụy vương sự trong sạch.
Mặc dù hiện tại xem , chuyện cũng khó.
Chỉ cần tin đồn bên ngoài thể làm ô uế thanh danh Thái tử, Đông cung thất đức.
Thì triều, cháu trai Tả tướng quyền cao chức trọng của nàng, cùng với những đại thần mà Thụy vương lôi kéo khi còn sống, đương nhiên sẽ nhảy , ủng hộ phế Thái tử, tôn lập Tuyên vương.
Dù , Thái tử ngoài cái danh hão “đích xuất từ Trung cung” , ngoài cũng chẳng chỗ dựa và thế lực nào đáng kể.
Có lẽ đây còn Tiên Cảnh Dực.
bây giờ thành một kẻ phế nhân, vì tin đồn mà xa lánh tránh hiềm nghi lẫn , cũng thể mang trợ lực quá lớn cho Đông cung.
Cho nên, kéo Thái tử xuống khỏi vị trí đó, quả là dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, để vạn vô nhất thất, tâm tư của Hựu Ninh Đế, cũng cần nắm bắt thật ......
Châu Thái hậu lướt qua một hồi trầm ngâm, giờ hậu cung còn Châu Quý phi nữa, cần sắp xếp tân nhân thổi gió bên gối.
Nghĩ như , nàng tính toán một lượt những cô gái của Vinh Quốc công phủ.
Quay đầu dặn dò Trúc ma ma: “Bảo một chuyến Cảm Nghiệp tự, xem thử nha đầu Tuệ Nhu bây giờ thế nào ?”
Không gả cho Thừa Tắc, cũng thể phí hoài nhiều năm Chu gia bồi dưỡng nàng.
Khắp đều là bản lĩnh học để tranh giành nổi bật trong hậu cung, đến hầu hạ Hoàng đế, cũng coi như vật tận dụng hết công năng.
Trúc ma ma sững sờ, ngoài ý nhưng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Vội vàng đáp một tiếng “”.
Cảm Nghiệp tự.
Tiêu Cảnh Dao đội mũ che mặt, ở cửa, cả run rẩy, mãi dám đẩy cánh cửa phòng mặt.
Trong phòng, nữ tử trẻ tuổi đang khổ sở cầu xin lóc: “Sư phụ, cầu xin , đừng phạt lên núi nhặt củi nữa, hôm qua mới ngã một cái, trẹo chân...... a!”
Chưa đợi nàng hết, trong phòng vang lên tiếng cành cây quất da thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuong-quan-song-khong-qua-ba-thang-sau-khi-doi-hon-ta-khien-chang-song-tram-nam/chuong-225-o-danh.html.]
Nữ tử bắt đầu lóc cầu xin tha thứ.
Ngay đó, một giọng nữ khàn đặc và thiếu kiên nhẫn vang lên: “Phì! Còn bày cái giá tiểu thư khuê các gì nữa? Ngươi bây giờ là xuất gia đàng hoàng, còn mặt dày ở đây lóc diễn trò quyến rũ đàn ông? Cho ngươi giả vờ! Ta cho ngươi giả vờ...... Hôm nay nếu nhặt đủ mười bó củi, thì đừng ăn cơm tối nữa!”
Cành cây trong tay rơi xuống thật mạnh.
“A......” Nữ tử trẻ tuổi ngừng lóc.
Tiêu Cảnh Dao ngoài cửa thể tiếp nữa, nàng chẳng qua mới mấy ngày đến thôi, Tuệ Nhu của nàng đối xử như .
Nàng một tay đẩy mạnh cánh cửa phòng, hét lên một tiếng giận dữ: “Dừng tay!”
Động tác của lão ni cô trong phòng dừng , đầu thấy đến y phục sang quý, vẻ mặt hung dữ lập tức trở nên nịnh nọt.
Nàng ném cành cây trong tay xuống, nhanh chóng bước tới đón: “Quý nhân, nhầm đường ? Đây là bạo thất nơi trong chùa trừng phạt các ni cô phạm , bần ni xin dẫn đường cho , đến chính điện !”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Dao vượt qua nàng, Châu Tuệ Nhu đang lăn lóc đất với xiêm y rách nát, lòng đau xót đến thốt nên lời.
Vẫn là mẫu ma bên cạnh nàng lạnh lùng với lão ni cô: “Cút ngoài!”
“Vâng, , !” Lão ni cô biến sắc, vội vã cửa.
Mẫu ma đóng cửa phòng, Tiêu Cảnh Dao cởi mạng che mặt, run rẩy gọi một tiếng: “Tuệ Nhu!”
Rồi nàng lập tức xông tới.
Châu Tuệ Nhu rõ dung mạo đến, lập tức nức nở nhào lòng Tiêu Cảnh Dao, liên tục gọi: “Mẫu ! Mẫu … Người mau cứu con, con sống nổi nữa …”
Tiêu Cảnh Dao ôm chặt lấy con gái, vuốt những sợi tóc lòa xòa mặt nàng tai: “Con của , con chịu khổ …”
Dù thoát khỏi cảnh ném Bách Thú Viên ở Nam Uyển như Linh Thư, nhưng Cảm Nghiệp Tự cũng chẳng nơi gì.
Châu Tuệ Nhu đến đây tu hành mang tóc mới hơn ba tháng, từ một tiểu thư khuê các nuông chiều, nay trở nên mặt vàng gầy yếu.
Khi Tiêu Cảnh Dao ôm nàng, thậm chí còn cảm thấy xương cốt cấn phát đau.
Làm nàng đau lòng cho ?
Châu Tuệ Nhu đến nức nở: “A nương, cứu con, cứu con…”
Tiêu Cảnh Dao nghĩ đến những lời đồn thổi từ Vĩnh Thọ Cung, trong lòng vốn còn chút do dự.
giờ con gái ngược đãi đến nông nỗi , nếu nắm lấy cơ hội liều một phen, e rằng còn thể sống đến ngày mai .
Tiêu Cảnh Dao lòng quyết tâm, kéo Châu Tuệ Nhu khỏi lòng , thẳng nàng: “Mẫu một cách cứu con, tùy suy nghĩ của chính con.”
Trong mắt Châu Tuệ Nhu chợt lóe lên tia sáng rực rỡ: “Cách gì? Mẫu mau !”
Vành mắt Tiêu Cảnh Dao đỏ hoe: “…Ý của Thái hậu là con làm phi tần của Hoàng thượng, con đồng ý ?”
Châu Tuệ Nhu ngẩn .
Nàng theo bản năng từ chối, nhưng lời đến cửa miệng khựng .
Trước đây nàng vốn là Tam Hoàng tử phi định chắc như đóng cột, , là Tuyên Vương phi, thậm chí thể là Thái tử phi, Trung Cung Hoàng hậu…
Bây giờ sang hầu hạ nhạc phụ cũ, thử hỏi ai mà cảm thấy khó chịu trong lòng?
nếu nàng từ chối, còn cách nào khác để thoát khỏi Cảm Nghiệp Tự ?
Hựu Ninh Đế kim khẩu ngọc ngôn ban lệnh cho Tuệ Nhu ở đây mang tóc tu hành mười năm, thì duy nhất thể rút mệnh lệnh , chỉ Hoàng đế.
Nghĩ đến đây, Châu Tuệ Nhu thở phào một dài như nhận mệnh.
Lời mẫu , cũng là cách duy nhất .
Thật đổi cách suy nghĩ một chút, làm phi tần của Hựu Ninh Đế cũng chẳng gì là .
Nàng trẻ tuổi xinh , nhất định thể sủng ái tột độ, vạn nhất may mắn sinh hạ một mụn con, cũng thể giống như dì ruột Châu Quý phi, sở hữu quyền uy và vinh hiển tối thượng.
Nghĩ như , trong lòng nàng dấy lên chút kỳ vọng.
Nàng cắn môi, như sắp c.h.ế.t đuối vớ cọng rơm cứu mạng, kiên định : “A nương, con… con đồng ý…”
Tiêu Cảnh Dao xoa mặt nàng: “Tuệ Nhu, con cứ dưỡng thể, chờ đợi sự sắp xếp của Thái hậu.”
“Vâng!” Châu Tuệ Nhu lau nước mắt, dường như gạt nỗi buồn.