Tuổi Hoa Nở Rộ - chương 9: mình đang xa nhau... hay chỉ là mỗi người đang lớn lên?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-25 11:07:10
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau sinh nhật An Nhiên, mọi thứ dường như vẫn êm đềm. Họ vẫn cùng nhau đi học, vẫn có những buổi tối nhắn tin tới khuya, và những cái chạm tay vụng về dưới bàn học. Nhưng có điều gì đó đã âm thầm thay đổi.

Kỳ thi học kỳ đang đến gần. Không khí lớp học căng thẳng hơn. Gia Khang, người vốn luôn “lười vừa đủ” để duyên dáng, bỗng nhiên lao vào học như điên. Cậu không còn tới đón An Nhiên mỗi chiều. Tin nhắn trả lời cũng thưa thớt.

An Nhiên hiểu. Nhưng hiểu không đồng nghĩa với không thấy trống.

Một tối, cô nhắn:

“Cậu đang làm gì đó?”

Vài phút sau, cậu trả lời:

“Ôn bài. Ngày mai kiểm tra Toán. Xin lỗi không rep sớm.”

Chỉ một dòng, ngắn gọn. Không có thêm biểu cảm nào. Không có lời chúc ngủ ngon như mọi khi.

An Nhiên nhìn điện thoại rất lâu, rồi tắt màn hình. Lòng bỗng dưng chùng xuống.

Hôm sau, cô tình cờ thấy Gia Khang ở thư viện, ngồi học cùng một bạn nữ lớp chuyên. Họ cười nói thoải mái. Cô gái ấy thỉnh thoảng chạm tay cậu. Còn Gia Khang – không rút lại.

An Nhiên không lên tiếng. Cô lặng lẽ quay đi, tim bỗng lạnh như cơn gió lướt qua cửa sổ thư viện.

Tối đó, cô không nhắn tin.

Nhưng bất ngờ, điện thoại đổ chuông.

Gia Khang gọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-9-minh-dang-xa-nhau-hay-chi-la-moi-nguoi-dang-lon-len.html.]

– "An Nhiên… sao cậu im lặng cả ngày vậy?"

– “Cậu cũng đâu nói gì với tớ.” – Cô đáp, giọng nhỏ lại như sắp vỡ.

Im lặng một lúc. Rồi cậu thở dài.

– “Tớ xin lỗi. Dạo này tớ bị cuốn theo áp lực thi cử. Có lẽ... quên mất cảm giác làm cậu tổn thương là như thế nào.”

– “Còn cô bạn ở thư viện?”

Gia Khang im lặng thêm một chút. Rồi thành thật:

– “Chỉ là bạn học chung. Tớ không có cảm giác gì cả. Chỉ... dễ cười hơn tớ.”

An Nhiên khẽ bật cười, mà chẳng hiểu vì điều gì. Có thể là vì đau, có thể vì buồn, cũng có thể vì… yêu quá nên yếu đuối.

– “Tớ không cần cậu luôn ở cạnh. Chỉ cần khi ở cạnh, cậu thật lòng với tớ.”

Lần đầu tiên, giọng Gia Khang trầm hẳn, mang theo một nỗi hối hận không giấu nổi:

– “Tớ sẽ không để cậu phải thấy cảnh đó một lần nào nữa.”

– “Ừm. Tớ chỉ cần cậu quay lại… là cậu của tớ.”

Bên kia đầu dây, cậu cười khẽ. Một nụ cười pha chút nghẹn ngào:

– “Tớ chưa từng rời đi.”

Đôi khi, tình yêu đầu không cần quá nhiều lời hứa. Chỉ cần khi chạm vào vết nứt trong lòng nhau – người kia vẫn chọn ở lại.

Loading...