Tuổi Hoa Nở Rộ - chương 8: sinh nhật cậu là ngày tớ thương nhiều hơn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-25 11:05:29
Lượt xem: 220

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sinh nhật An Nhiên trùng vào một ngày mưa lất phất. Cô không thích tổ chức tiệc rình rang. Cũng chẳng thông báo cho ai ngoài mấy đứa bạn thân. Nhưng… Gia Khang thì khác.

Chiều hôm đó, khi cô vừa về đến nhà thì phát hiện trước cửa có một túi giấy màu kem. Trong đó là một hộp bánh nhỏ xinh, một chiếc kẹp tóc thủy tinh hình đám mây, và một mẩu giấy viết tay:

“Tối nay, ra bến xe cũ sau trường. Một món quà nhỏ. Đừng từ chối nha. – G.K.”

An Nhiên cười khẽ, trái tim như bị ai đó siết lại bằng ruy băng.

Bến xe cũ hoang vắng, giờ chẳng còn ai lui tới, chỉ còn hàng ghế gỗ mục và dãy đèn vàng leo lét. Gia Khang ngồi đó, dưới mái hiên dột, bên chiếc loa bluetooth đang phát nhạc chậm.

Thấy cô bước tới, cậu đứng dậy, cười nhẹ:

“Chúc mừng sinh nhật người con gái khiến tớ mất ngủ suốt mấy tuần qua.”

An Nhiên phì cười, nhưng môi lại run run vì cảm động.

Gia Khang lấy trong túi ra một quyển sổ tay bọc vải nâu. Cậu đưa cho cô.

“Gì đây?”

“Là… quyển nhật ký tớ viết từ hôm gặp cậu. Mỗi ngày, một trang. Cậu đọc rồi sẽ biết tớ thích cậu từ khi nào.”

An Nhiên lật đại một trang:

"Thứ hai – hôm nay An Nhiên rớt bút. Tớ nhặt lên. Cổ tay cậu ấy rất nhỏ. Nhỏ tới mức chỉ muốn nắm lấy mãi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-8-sinh-nhat-cau-la-ngay-to-thuong-nhieu-hon.html.]

Tay cô khẽ run.

“Gia Khang…”

Cậu không trả lời. Chỉ kéo cô lại gần. Mùi mưa, mùi giấy cũ, và cả mùi hương quen thuộc trên áo cậu – tất cả bao vây lấy cô.

“Có thể… hôn cậu không? Không phải vì xúc động. Mà vì tớ yêu cậu.”

An Nhiên không nói. Cô chỉ khẽ nhón chân lên. Và lần này là cô chủ động.

Nụ hôn sâu hơn những lần trước. Tay cậu lần tìm vào sau gáy, luồn vào tóc cô. Cô vòng tay qua cổ cậu, hơi thở ngắt quãng giữa tiếng mưa rơi.

Cả hai ngã nhẹ xuống hàng ghế gỗ dài, môi vẫn không rời nhau. Gia Khang khựng lại một chút, ánh mắt hoang mang.

“Có… quá sớm không?” – Cậu hỏi, giọng trầm thấp đầy kiềm chế.

An Nhiên nhìn cậu, ánh mắt long lanh nhưng dứt khoát.

“Không. Chỉ cần là cậu.”

Cậu cúi xuống hôn cô một lần nữa. Tay nhẹ đặt lên eo cô, rồi di chuyển lên sống lưng, dừng lại bên lớp áo mỏng. Không vội vàng. Không vượt giới hạn. Chỉ là những cái chạm ngọt ngào và dịu dàng như cơn mưa mùa hạ.

Đêm đó, An Nhiên biết rằng:

Tình đầu không phải lúc nào cũng vụng về. Có khi, nó tinh tế đến mức chỉ cần một ánh mắt – là đủ khiến cả một trái tim chín muồi.

Loading...