Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ nhật. Lần đầu tiên Gia Khang chính thức hẹn hò An Nhiên sau khi "đặt tên" cho mối quan hệ của họ.
Không hoa, không nến, không nhà hàng sang trọng.
Chỉ là buổi chiều trong căn phòng nhỏ nơi nhà cậu – yên tĩnh, ánh nắng xiên qua cửa sổ, chiếu lên chiếc bàn gỗ cũ và mấy quyển sách dày cộm nằm ngổn ngang.
"Vào đi, nhà không có ai. Ba mẹ tớ về quê cuối tuần rồi." – Gia Khang gãi đầu, mắt khẽ liếc nhìn An Nhiên đang khép nép bước vào, tay ôm cặp.
Cô mím môi. Dù đã quen nhau được một thời gian ngắn, đây là lần đầu tiên cô vào phòng riêng của một cậu con trai.
Họ ngồi xuống đất, mở sách ra học. Thật ra, “học” chỉ là cái cớ. Tâm trí cả hai chẳng thể nào tập trung. Những lần tay chạm tay vô tình, ánh mắt bắt gặp nhau, nụ cười nhẹ tênh của Gia Khang… tất cả cứ khiến bầu không khí giữa hai người mờ đi bởi một lớp sương mỏng đầy cảm xúc.
“Cậu nhìn tớ hoài vậy?” – An Nhiên khẽ hỏi, má ửng hồng.
“Vì cậu dễ thương.” – Cậu trả lời thẳng, không chút ngại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-6-cham-vao-nhip-tim-cau.html.]
An Nhiên toan quay đi thì bất ngờ Gia Khang vươn tay ôm lấy cô từ phía sau. Cằm cậu tựa nhẹ vào vai cô, hơi thở ấm áp phả bên tai khiến cả người cô căng cứng lại.
“Cậu biết không…” – Cậu thì thầm. “Tớ chưa từng thích ai nghiêm túc như vậy. Tớ cũng chưa từng… muốn giữ một người thật chặt như bây giờ.”
An Nhiên quay lại nhìn, vừa định nói gì thì môi Gia Khang đã phủ xuống. Nụ hôn ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ, nhưng sau đó lại ngày càng sâu. Cậu kéo cô nằm xuống lớp nệm mỏng trải dưới sàn. Tay đặt nơi eo, rồi chầm chậm di chuyển lên lưng áo – dừng lại ở đó, không vội vã, chỉ là một cái siết chặt đầy dịu dàng.
Tim An Nhiên đập loạn, nhưng cô không rút lui. Chỉ có đôi tay run run đặt lên n.g.ự.c cậu, cảm nhận từng nhịp đập gấp gáp dưới làn da.
Nụ hôn kết thúc, cậu khẽ thì thầm:
“Chúng mình… đừng vội, nhưng nếu một ngày nào đó, tớ muốn gần hơn một chút nữa… cậu có cho không?”
An Nhiên không trả lời. Cô chỉ gục đầu vào n.g.ự.c cậu, nghe hơi ấm quen thuộc và khẽ mỉm cười.
Cô không cần lời hứa hẹn. Chỉ cần mỗi khoảnh khắc bên cậu đều là thật lòng, là đủ.