Tuổi Hoa Nở Rộ - Chương 42: Em Là Bữa Sáng Duy Nhất Của Anh

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:11:26
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuổi Hoa Nở Rộ – Phần 2

Chương 42: Em Là Bữa Sáng Duy Nhất Của Anh

Ánh nắng lọt qua rèm, chạm lên làn da mịn màng đang co người trong chiếc chăn mỏng.

An Nhiên nằm nghiêng, mái tóc xõa trên gối, váy ngủ trắng lụa mỏng xộc xệch để lộ bờ vai trần và vết hôn đỏ mờ phía sau gáy.

Gia Khang mở mắt trước. Anh nằm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng đang phủ lên cơ thể vợ mình.

Anh vén nhẹ vạt chăn, tay trượt lên phần bụng đang lùm lùm lên của cô – nơi cất giữ một sinh linh nhỏ.

Rồi anh cúi xuống hôn thật khẽ lên đó.

“Chào buổi sáng… mẹ bé con.”

An Nhiên trở mình, đôi môi hồng lẩm bẩm:

“Ừm… trễ chưa?”

“10 giờ rồi.”

“Trời đất… em định nấu bữa sáng cho anh mà…”

“Không cần đâu.” – anh cười khẽ, cúi xuống hôn lên n.g.ự.c cô – “Vì anh đã có bữa sáng rồi.”

An Nhiên khựng lại chưa hiểu, thì Gia Khang đã trượt người xuống dưới. Tay anh kéo váy cô lên, hôn nhẹ từng centimet trên đùi.

Giọng anh thì thầm:

“Ngọt như sữa. Ấm như chăn. Mềm như bánh…”

“Gia Khang… dậy đi…” – cô đỏ mặt, chân khẽ giật nhẹ.

“Không. Anh ăn xong mới dậy.”

Nói rồi, môi anh hạ xuống vùng tam giác đã bắt đầu ướt mềm.

An Nhiên cắn môi, tay siết chặt gối, đầu ngửa ra sau khi anh bắt đầu l.i.ế.m nhẹ – chậm rãi, êm như nhung, nhưng khiến cô run lên từng đợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-42-em-la-bua-sang-duy-nhat-cua-anh.html.]

“Anh… mới sáng đó…”

“Thì sáng mới cần nạp năng lượng từ ‘em’ chứ.”

Tiếng rên khẽ thoát ra từ môi cô, ướt át và đầy ngượng ngùng.

Mỗi cú l.i.ế.m của anh đều nhấn thật sâu, như đang gặm nhấm từng mảnh khát khao cô tích tụ suốt đêm.

“Đừng… đừng đưa lưỡi sâu vậy… em chịu không nổi…”

“Vậy thì lên đỉnh nhanh một chút… để anh được ăn no.”

An Nhiên rên thành tiếng, cả thân người cong lên theo phản xạ, miệng hé ra như nuốt lấy không khí.

Khi cơn cực khoái kéo đến, cô bật tiếng kêu đầy mê đắm, bàn tay túm chặt tóc chồng, cả người co giật nhẹ từng nhịp.

Gia Khang hôn lại bụng cô, mắt long lanh:

“Con mình nghe chưa? Mẹ con là món ngon nhất thế giới đấy.”

30 phút sau, họ cùng nhau ăn bánh mì và trứng chiên trên giường, cả hai mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc rối, mắt vẫn còn ướt ánh lửa đêm qua.

An Nhiên cắn miếng bánh, chống cằm nhìn anh:

“Vậy... tối nay, anh muốn ăn gì?”

Gia Khang nháy mắt:

“Vợ nằm sẵn trong bồn tắm. Không mặc gì. Thắp 2 nến thơm.”

“Anh nghĩ em là buffet chắc?”

“Không. Em là món độc quyền, một đời chỉ anh được nếm.”

💬 “Bữa sáng ngon nhất... không nằm trên bàn, mà nằm trong vòng tay người mình yêu điên cuồng.”

Loading...