Chương 41: Trăng Lên, Em Ẩm Ướt Trong Anh
Đêm Hà Nội lặng như nuốt mất mọi âm thanh.
Trăng lên cao, đổ bóng qua cửa kính, phủ một lớp ánh bạc mỏng tang lên ban công nhỏ của căn hộ tầng 5.
An Nhiên bước ra ngoài, mặc chiếc váy ngủ lụa trắng, tóc xõa, tay cầm ly sữa nóng. Cô tựa vào lan can, ánh mắt lơ đãng nhìn những dải đèn thành phố.
Gia Khang từ trong nhà bước ra, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi mỏng, ánh mắt dừng lại nơi sống lưng trần lấp ló của cô.
Anh vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng, cằm tựa lên vai vợ:
“Sao ra ngoài một mình vậy, mẹ bé con?”
“Muốn ngắm trăng một chút… trăng tròn lắm.”
“Anh còn thấy có cái khác tròn hơn…”
Cô khẽ cười, cốc nhẹ khuỷu tay anh.
Gia Khang siết cô chặt hơn, bàn tay luồn xuống bụng dưới:
“Em có biết... trăng đẹp thật, nhưng không bằng cảm giác em ấm ướt giữa hai chân khi em rên ‘chồng ơi’ đâu…”
An Nhiên rùng mình. Ly sữa trong tay suýt rơi.
“Đừng… ở ngoài trời…”
“Thì sao? Em nghĩ ánh trăng sẽ tố cáo chúng ta chắc?” – anh thì thầm, tay trượt nhẹ vào trong vạt váy.
Cô định nói gì đó thì môi anh đã phủ lên cổ, rồi dần trượt xuống bờ vai.
Không nhanh. Không vội. Mà ngấu nghiến đầy nâng niu.
Bàn tay anh lướt vào trong váy, tìm đến giữa đùi cô – nơi đã ướt mềm từ bao giờ.
“Anh… thật sự bị nghiện em rồi…” – Gia Khang khàn giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-41-trang-len-em-am-uot-trong-anh.html.]
“Vậy… cai đi…”
“Không. Anh chọn nghiện cả đời.”
Anh xoay cô lại, đặt cô ngồi lên thành ban công thấp, hai chân cô vòng qua eo anh theo phản xạ. Tay bám vào vai anh, miệng hé rên nhẹ:
“Ở đây thật đó hả…?”
“Ừ. Ở nơi có trăng làm chứng.”
Gia Khang đẩy nhẹ vào trong, rất chậm, rất sâu.
Cô rướn người theo, cả người co lại trong một nhịp đê mê dồn dập. Mắt nhắm hờ, môi rên khẽ, đầu dựa vào vai anh.
Tiếng thở, tiếng rên, tiếng môi chạm da – tất cả hoà vào tiếng gió đêm lướt qua, len lỏi giữa hai thân thể đang quấn vào nhau như thể chẳng muốn rời.
“Gia Khang… sâu quá…”
“Vì anh muốn khắc em vào tận cùng.”
Từng cú nhấp của anh vừa dịu vừa đầy lực, như muốn hoà cả linh hồn vào cơ thể cô.
Cô rên khẽ thành tiếng, tay bấu chặt lưng anh khi cả hai cùng chạm đến điểm tận cùng.
Khi xong, Gia Khang vẫn ôm cô sát vào người, đỡ lấy thân thể mềm rũ, thì thầm:
“Đêm mai… mình ra sân thượng nhé. Em rên ở đó, chắc vang hơn.”
“Đồ… biến thái…” – cô cười, má áp vào n.g.ự.c anh, nghe tim anh đập loạn.
Trăng vẫn treo trên cao.
Còn họ… vẫn đang trôi trong những vệt sáng bạc, ướt át và đậm tình.
💬 “Dưới trăng, em không chỉ rên vì khoái cảm... mà còn vì quá yêu.”