Chương 37: Ở Paris, Anh Vẫn Muốn Em Mỗi Đêm
Paris tháng Mười hai, trời lạnh và hoa tuyết lấm tấm đầu phố.
Gia Khang ngồi trong một quán café có cửa kính nhìn ra sông Seine. Ly espresso nguội lạnh, còn đầu óc anh thì như bốc hơi vì đoạn video call đêm qua với vợ.
Vợ anh – cô giáo dịu dàng, ngoan ngoãn ngày nào – bây giờ lại biết chủ động rên rỉ quyến rũ anh đến nghẹt thở chỉ qua màn hình.
Từng câu nói, từng cử chỉ, cả đôi chân cô gác lên thành giường… cứ hiện rõ rành rành trong đầu.
Anh chống cằm, tay vẽ nguệch ngoạc một bản phác thô – và trong tranh, rõ ràng là An Nhiên.
Áo mỏng, n.g.ự.c hờ, váy vén cao, môi ướt và mắt nhắm hờ như đang gọi tên anh…
“Cô gái ấy… là nàng thơ của anh à?”
Một giọng Pháp lơ lớ vang lên sau lưng.
Gia Khang ngẩng lên. Trước mặt là Camille – cô trợ lý thiết kế nóng bỏng, mắt xanh, tóc vàng, dáng người như tạc tượng, luôn có ánh nhìn tò mò mỗi khi anh lỡ gọi tên "Nhiên" trong lúc thảo luận.
“Không phải nàng thơ.” – Gia Khang nói, khẽ khàng – “Là vợ tôi.”
Camille cười nghiêng đầu, ánh mắt trêu chọc:
“Anh nói về cô ấy như thể… đêm nào cũng được ngủ cùng vậy.”
Gia Khang cười nhẹ, nhưng đáy mắt sâu thẳm:
“Không phải đêm nào cũng được ngủ cùng. Nhưng… đêm nào tôi cũng muốn được ngủ cùng cô ấy.”
Camille bật cười, định nói gì đó, nhưng Gia Khang đã đứng lên, cầm lấy bản phác, nói nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-37-o-paris-anh-van-muon-em-moi-dem.html.]
“Tôi về studio. Có vài chi tiết cần sửa.”
Đêm đó, anh khóa cửa studio, bật nhạc jazz nhẹ, kéo rèm kín lại rồi mở ảnh An Nhiên trên iPad.
Trong ảnh, cô mặc váy ngủ trắng, tay ôm gối, ngón tay cắn nhẹ như đang khiêu khích.
Gia Khang ngồi tựa ghế, cởi khuy áo sơ mi, ngửa đầu thở dài:
“Vợ à… em đang g.i.ế.c anh bằng cách mềm mại nhất đấy…”
Anh tưởng tượng cô đang ngồi trên đùi mình, váy trượt lên tận eo, hai tay bám vào vai anh, miệng ướt át gọi khẽ “chồng ơi…”
Anh cắn răng, bàn tay siết nhẹ vào lòng bàn tay kia, tưởng như đang bóp eo cô, nâng hông cô lên rồi thả xuống – từng nhịp, từng tiếng thở, từng hơi nóng phả vào gáy…
“Anh nhớ cái cách em co giật mỗi khi anh hôn ngay chỗ đó…”
“Anh nhớ mùi cơ thể em – cái mùi anh nghiện đến phát cuồng…”
Cả thân người anh căng lên, nóng bừng. Trong căn phòng lạnh Paris, da anh rịn mồ hôi.
Chỉ cần một tin nhắn của cô… là anh đủ rên tên em đến rã rời.
Sau cơn tưởng tượng thiêu đốt, Gia Khang nằm dài ra sofa.
Tay đặt lên trán, ánh mắt m.ô.n.g lung:
“Em ơi… đừng mặc váy ngủ nữa. Anh sắp phát điên thật rồi…”
Anh mở camera trước, selfie một bức ảnh đang nửa cởi áo, cơ n.g.ự.c căng rõ, rồi gửi về cho vợ cùng dòng tin nhắn:
"Đêm nay… tới lượt em tưởng tượng nhé. Nhưng đừng rên to quá. Hàng xóm anh khó chịu đấy."