Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời mưa kéo dài suốt cả buổi chiều. Ngoài kia lạnh buốt, còn trong phòng lại nồng hương sữa tắm và mùi da thịt sau cơn mưa đầu mùa.
An Nhiên mặc mỗi chiếc quần short mỏng, ngồi bên bàn học, đầu gục trên cánh tay vì học triết cả buổi. Bên cạnh, Gia Khang ngồi đối diện, mắt dán vào gáy cô nãy giờ không chớp.
Chiếc cổ trắng ngần lộ ra dưới ánh đèn bàn. Vai trần mảnh dẻ phập phồng theo từng nhịp thở mệt mỏi.
Cậu khẽ đẩy ghế, đứng dậy, bước về phía cô.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai, rồi chậm rãi lướt xuống cánh tay, khẽ thì thầm:
“Em học giỏi thật đó. Nhưng để anh ôn cho em thứ khác… em sẽ nhớ suốt đời.”
An Nhiên còn chưa kịp quay lại thì cả cơ thể đã bị kéo ngửa ra bàn học. Tập vở rơi xuống sàn. Cậu hôn ngay lên cổ cô – nơi đang ấm dần, rồi trượt xuống ngực… qua lớp áo lót mỏng đã ướt mồ hôi.
“Gia Khang… đừng… ở đây…”
“Càng không được thì anh càng muốn. Em rên ở đây, anh nghe rõ hơn.”
Cậu cắn nhẹ lên n.g.ự.c cô, tay lần xuống lưng kéo chiếc quần nhỏ xuống đầu gối. An Nhiên co chân lại, toàn thân nóng bừng. Gia Khang đứng giữa hai đùi cô, ghé sát thì thầm vào tai:
“Mỗi lần em ngồi đây học, anh chỉ muốn đè em ra bàn mà làm.”
Và cậu làm thật. Một nhịp mạnh, sâu, đầy đột ngột khiến cô nghẹn thở bật ra tiếng rên ướt át:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-25-co-be-ngoan-hom-nay-dam-ren-ngay-tren-ban.html.]
“Ưm… Gia Khang… c.h.ế.t mất…”
Môi cậu dán chặt vào môi cô, lưỡi cuốn lấy nhau. Tay giữ eo, chân cô quấn lấy hông cậu, cả cơ thể va vào mặt bàn phát ra tiếng cọt kẹt khó giấu. Cảm giác lạnh của mặt bàn, kết hợp với hơi nóng từ cơ thể cậu, khiến An Nhiên không thể ngừng cong người đón từng cú nhấp mạnh và sâu.
“Rên to chút nữa đi. Cho em phòng bên nghe, biết em sướng thế nào…”
“Đồ điên… a… mạnh nữa đi…”
Tiếng thở, tiếng da thịt va chạm, tiếng bàn học rít dưới sàn gạch… tất cả tạo nên một đêm khó quên đến mức, sau này mỗi lần An Nhiên ngồi học, chỉ cần liếc bàn là tai cô đỏ rực.
Sau trận cuồng nhiệt, Gia Khang bế cô lên giường, cả người cô mềm nhũn, giọng khàn đặc:
“Lần sau… không được làm ở bàn học nữa…”
Cậu cười khẽ, vuốt tóc cô, thì thầm:
“Ừ. Lần sau thử trong phòng tắm nhé?”
An Nhiên đập vào n.g.ự.c cậu:
“Đồ nghiện!”
Gia Khang ghé tai cô, cắn nhẹ:
“Nghiện em. Không cai đâu.”