An Nhiên vặn người trên nệm, cả cơ thể ê ẩm ngọt ngào sau ba lần “thăng hoa” liên tiếp. Đèn ngủ vẫn bật mờ mờ, hắt ánh cam dịu nhẹ lên đường cong lưng trần mềm mịn của cô.
Gia Khang đang ngồi tựa đầu giường, quấn khăn ngang hông, tay cầm lon nước lọc đưa cho cô.
“Uống đi kẻo kiệt sức. Em rên từ lúc 9h tới giờ đó.”
An Nhiên nhoẻn miệng cười, cắn ống hút như mèo con cạn sức, thì thầm giọng khản đặc:
“Anh rên to hơn em mà… giả vờ đạo đức ghê.”
Gia Khang đặt lon nước sang bên, cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, cười khẽ:
“Vậy tối nay tiếp tục không?”
“Không…”
“Thật hả?”
“…Không thể chờ tới tối được đâu.”
Cô thì thầm, rồi bất ngờ lật người nằm đè lên anh, mái tóc xõa phủ ngang gương mặt, ánh mắt long lanh đầy khiêu khích.
Gia Khang bật cười:
“Anh tưởng em kiệt sức rồi?”
“Anh làm em nghiện mất rồi… bây giờ chỉ cần chạm vào anh là người em đã nóng ran.”
Không đợi thêm giây nào, Gia Khang bế thốc cô lên, đặt trở lại giữa nệm. Áo phông cô mặc sau tắm bị vén lên dễ dàng, để lộ vòng eo mảnh mai, mềm mại mà anh đã vuốt không biết bao nhiêu lần.
“Em có biết không, mỗi lần anh chạm vào em, là anh thấy như mình đang sống thật sự…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-23-dem-la-cua-nhau-tung-centimet-da-thit-cung-la-cua.html.]
Cậu thì thầm, vừa cúi xuống hôn lên n.g.ự.c cô – nơi mềm mại run rẩy dưới môi anh. Cô quàng tay qua cổ, cong lưng nghênh đón từng cú chạm mơn trớn, ướt át, nóng rực như lửa.
“Chậm thôi… nhưng sâu… như lúc nãy ấy…” – cô thì thào bên tai anh, rên rỉ ngắt quãng.
Gia Khang giữ chặt hông cô, luồn tay xuống lưng, nhấn từng nhịp chậm rãi, nhưng đủ khiến cô bật ra từng âm thanh run rẩy đầy mê hoặc:
“Ưm… Gia Khang… sâu quá…”
“Anh biết em thích mà…” – giọng anh trầm khàn, dán sát vào da thịt cô, tiếng thở nặng dần khi cả hai cùng rơi vào cơn đê mê cuốn trào.
Gần 3 giờ sáng, họ nằm sấp bên nhau, lưng đều ướt mồ hôi, hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau như sợ lạc mất.
Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng quạt máy quay đều và tiếng tim đập sau chuỗi hoan ái cuồng nhiệt.
Gia Khang vuốt tóc An Nhiên, thì thầm:
“Mai không có tiết sáng… mình dậy trễ, rồi… làm tiếp ha?”
An Nhiên mỉm cười mệt mỏi, mắt vẫn nhắm:
“Ừ… nhưng sáng phải ăn trước… chứ đói kiểu này anh “ăn” em thiệt luôn mất.”
Gia Khang cười khẽ, cúi xuống hôn lưng cô:
“Không ăn. Chỉ cắn… mỗi lần cắn em lại rên, dễ thương c.h.ế.t đi được…”
Cô đập vào n.g.ự.c anh một cái, rồi kéo anh lại nằm ôm từ phía sau.
Cả hai cuộn trong chăn, trần truồng và bốc cháy…
…vì khi yêu nhau quá thật lòng, thì l.à.m t.ì.n.h không còn là thú vui – mà là bản năng của nhớ thương.