Tuổi Hoa Nở Rộ - chương 22: chạm nhau mỗi đêm, như thể lần nào cũng là đầu

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-25 11:24:15
Lượt xem: 231

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ ngày Gia Khang chính thức dọn về, căn phòng trọ của An Nhiên trở thành nơi trú ẩn ngọt ngào nhất của tuổi trẻ.

Ngày thì đi học, tối thì đan vào nhau.

Không cần nói quá nhiều.

Chỉ cần một ánh mắt, là biết đêm nay ai sẽ bắt đầu trước.

Tối đó, sau khi tắm xong, An Nhiên chỉ quấn khăn, tóc còn ướt sũng, bước ra khỏi phòng tắm. Gia Khang đang nằm dài trên nệm, tay lướt bảng vẽ iPad nhưng mắt đã rời khỏi màn hình từ lúc cô hé cửa.

Ánh nhìn cậu lặng như nước… nhưng sâu như muốn nuốt chửng cô.

An Nhiên giả vờ bước qua cậu để lấy áo ngủ, nhưng tay cậu nhanh hơn. Gia Khang kéo tay cô lại, làm cô ngã xuống đùi cậu.

“Định đi đâu mà ướt át vậy hả?”

Cô bật cười, tay chống lên n.g.ự.c trần của cậu:

“Đi mặc áo. Hay anh định làm gì em?”

Cậu không đáp, chỉ nghiêng người đè cô xuống, ngón tay lướt chậm từ bờ vai trần kéo dọc đến xương quai xanh.

“Em có biết, mỗi lần em ra khỏi phòng tắm là anh không thể nào tập trung được không?”

Tay Gia Khang siết nhẹ chiếc khăn, kéo tuột nó xuống, để lộ toàn bộ cơ thể mướt nước, thơm dịu mùi sữa tắm quen thuộc.

“Đẹp quá… như món quà anh chờ cả ngày.”

Cậu cúi xuống hôn lên làn da còn đọng hơi nước, lưỡi lướt nhẹ từ n.g.ự.c xuống bụng, khiến An Nhiên khẽ rùng mình, miệng phát ra một tiếng nấc gấp gáp.

“Gia Khang… anh làm gì em thế này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-22-cham-nhau-moi-dem-nhu-the-lan-nao-cung-la-dau.html.]

“Anh đang ăn em… theo đúng nghĩa đen.”

Cô thở dốc khi bàn tay cậu luồn giữa hai đùi, di chuyển mềm mại nhưng vô cùng khiêu khích. Cả người cô như chảy ra dưới từng nhịp di chuyển sâu và đều đặn, ướt át và gấp gáp.

Cô níu chặt lưng cậu, cong người lên như muốn dâng hiến hoàn toàn.

“Nhẹ thôi… hôm nay em mỏi chân lắm rồi…” – Cô rên khẽ, nhưng lại siết cậu mạnh hơn.

Gia Khang thì thầm bên tai:

“Em nói vậy mà người lại dính chặt lấy anh thế này sao?”

Cứ như thế, từng đêm… từng đêm…

Không có đêm nào trôi qua mà họ không chạm vào nhau.

Không có lần nào yêu mà không rên rỉ, mệt lả, rồi ôm nhau ngủ trong tiếng thở gấp còn chưa tan hẳn.

Và mỗi sáng tỉnh dậy, lại thấy mình nằm trần truồng trong vòng tay người kia, đùi vẫn còn quấn lấy nhau…

…hạnh phúc đến mức muốn khóc.

Một tối, sau khi yêu nhau ba hiệp, Gia Khang nằm thở, tay vuốt ve eo cô:

“An Nhiên à… từ giờ đừng mặc đồ ngủ nữa. Anh không chịu nổi khi phải kéo từng lớp vải đâu.”

Cô nằm lên n.g.ự.c cậu, giọng lười biếng:

“Vậy thì từ giờ… anh không được mặc quần.”

Cả hai bật cười, rồi lại hôn nhau.

Họ nghiện nhau – bằng tim, bằng da, bằng tất cả những cảm xúc mà chỉ có hai kẻ yêu nhau thật lòng mới chạm tới được.

Loading...