Chiều chủ nhật, Hà Nội lất phất mưa lạnh.
Gia Khang kéo vali ra cửa homestay, còn An Nhiên thì đứng bên bậc thềm, áo hoodie trùm kín đầu, tay đút trong túi, mặt giấu sau lớp khẩu trang – không phải để tránh gió… mà để che đi đôi mắt đỏ hoe.
Cậu quay lại, khẽ chạm tay lên má cô qua lớp vải.
“Đi nha. Bay lúc 5h30. Tới nơi tớ nhắn.”
An Nhiên gật đầu.
“Ừm…”
Không ai dám ôm nhau lâu nữa. Vì chỉ cần chạm nhẹ thôi, là sẽ không buông được.
Khi xe công nghệ đỗ tới, Gia Khang kéo vali lên, mở cửa rồi quay lại nhìn cô thêm một lần nữa.
An Nhiên khẽ gọi:
“Khoan đã…”
Cô bước đến, đứng trên đầu mũi giày cậu, vòng tay ôm ngang eo, úp mặt vào n.g.ự.c cậu, giọng nghèn nghẹn:
“Tớ ghét cảm giác này lắm.”
Gia Khang siết chặt cô vào lòng. Tay đặt sau gáy cô, khẽ vỗ:
“Chỉ là vài tháng thôi. Rồi nghỉ đông, tớ lại bay ra.”
Cô ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt sâu lặng:
“Nhưng nếu như ngày nào tớ cũng nhớ cậu đến mức muốn phát điên thì sao?”
Cậu cúi xuống, hôn lên trán cô:
“Thì chúng ta tìm cách ở bên nhau nhiều hơn. Tớ có thể xin chuyển lớp học online vài buổi. Cậu rảnh giờ nào, chỉ cần mở máy lên, để camera nhìn nhau… tớ không cần gì khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-19-hai-ngay-khong-du-de-cham-het-noi.html.]
Cô mỉm cười – nụ cười buồn.
“Còn cảm giác… khi ngủ một mình?”
Cậu nhắm mắt lại, môi chạm vào tai cô, thì thầm:
“Tớ vẫn cảm nhận được cậu, từng cái siết tay, từng hơi thở.
Nếu không thể ở cạnh, thì tớ sẽ học cách ôm em bằng trí nhớ.”
An Nhiên dụi mặt vào cổ áo cậu – nơi tối qua cô đã để lại một vết hôn thật sâu.
Hai ngày qua, họ đã vượt qua một giới hạn.
Nhưng sau giới hạn ấy… lại là một nỗi khát khao mới:
Không chỉ nhớ giọng nói, ánh mắt… mà còn nhớ cả hơi ấm, những lần chạm da, từng khoảng trống dưới tấm chăn… giờ đây thiếu nhau là thấy rõ.
Tối đó, An Nhiên nằm một mình trên giường, đeo tai nghe nghe lại giọng Gia Khang vừa ghi âm gửi qua Zalo:
“Tớ đang ở sân bay, nhưng vẫn còn nghe mùi tóc cậu trên cổ áo. Nhiên à… giá như hôm nào cũng được ôm cậu ngủ.”
Cô vùi mặt vào gối, tay siết chăn thật chặt. Trong lòng chỉ có một tiếng gọi:
“Cậu ơi… tớ cũng thế.”
Và thế là, kể từ đêm đó, họ bắt đầu một thói quen mới:
– Gọi video không cần nói chuyện, chỉ để nhìn thấy nhau.
– Gửi cho nhau ảnh chiếc gối còn vương tóc người kia.
– Đếm từng ngày tới kỳ nghỉ đông, mơ về lần gặp kế tiếp… không phải hai ngày, mà là một tuần.
Tình yêu sau thân mật không còn là thứ mộng mơ trong tin nhắn.
Mà là nỗi nhớ da thịt – đủ sâu để mong được canh nhau mỗi ngày.