Tiếng chuông báo hiệu kết thúc môn thi cuối cùng vang lên.
An Nhiên đặt bút xuống, khẽ thở phào. Không ai nói gì ngay, nhưng ánh mắt của mọi người trong phòng đều ánh lên sự nhẹ nhõm. Một hành trình dài đã khép lại. Cô thu dọn đồ, bước ra khỏi phòng thi với nhịp tim bình thản – không phải vì làm bài tốt, mà là vì… cô không còn sợ nữa.
Sân trường đông nghẹt người. Bạn bè ôm nhau, cười to, một số bật khóc. Và rồi, giữa biển người ấy, cô nhìn thấy cậu – Gia Khang.
Cậu đứng tựa xe đạp dưới gốc phượng, mặc chiếc áo thun cũ, nheo mắt nhìn quanh.
Khi ánh mắt chạm nhau, cậu giơ tay lên, mỉm cười – cái kiểu cười mà suốt đời này An Nhiên có lẽ cũng chẳng thể quên.
“Muốn đi đâu không?” – Gia Khang hỏi, khi cả hai đạp xe song song trên con đường quen thuộc.
“Ra cầu gió đi.” – An Nhiên đáp, không cần suy nghĩ.
Cầu gió là nơi họ từng ngồi lần đầu sau buổi học thêm năm lớp 11, nơi lần đầu cô thấy cậu khóc vì mất người thân, và cũng là nơi cậu từng nói rằng:
“Ước gì sau này lớn rồi, tụi mình vẫn còn ở đây.”
Chiều hôm đó, gió thổi nhẹ. Sông hiền như dòng mực loang. Cả hai ngồi xuống thành cầu, bên nhau, không cần phải nói gì.
Một lúc sau, Gia Khang lên tiếng:
“Cậu đã gửi nguyện vọng rồi đúng không?”
“Ừ. Hà Nội. Sư phạm Văn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-15-sau-tat-ca-van-la-cau-o.html.]
“Còn tớ… Sài Gòn. Đại học Kiến trúc.”
Một quãng lặng rất dài.
An Nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, rồi hỏi:
“Cậu có sợ… tụi mình xa nhau sẽ nhạt dần không?”
Gia Khang không trả lời ngay. Cậu rút trong balo ra một cuốn sổ nhỏ – là cuốn nhật ký phác thảo những ngày ôn thi.
Cậu mở đến trang cuối cùng, đưa cho cô.
"Nếu yêu nhau mà không vượt qua được khoảng cách, thì chắc chắn đó không phải là tình yêu đầu thật sự."
Cô đọc xong, mắt cay cay.
Gia Khang khẽ kéo cô vào lòng, siết nhẹ:
“An Nhiên, tớ không hứa gì lớn lao. Nhưng nếu một ngày cậu thấy mệt, muốn từ bỏ, hãy nhớ rằng... ở Sài Gòn, luôn có một người đang dựng tương lai có chỗ trống dành riêng cho cậu.”
Cô bật cười, tựa vào vai cậu:
“Vậy còn tớ, tớ sẽ viết thật đẹp – những câu chuyện có tên cậu trong đó.”
Chiều buông. Phượng rơi lả tả. Đôi bàn tay đan vào nhau không còn lúng túng như lần đầu nữa.
Vì bây giờ, họ yêu nhau – bằng sự trưởng thành sau một mùa thi. Bằng thứ tình cảm nhẹ nhàng, sâu lắng… nhưng sẽ không dễ dàng buông bỏ.