Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng tư về cùng những cơn nắng gay gắt và tiếng ve râm ran khắp sân trường. Cả khối 12 như bị cuốn vào guồng xoay của đề cương, bài thi thử, lịch ôn luyện. Không ai còn nhắc đến chuyện yêu đương. Chỉ còn ánh mắt chạm nhau giữa hành lang, vài tin nhắn "Cố lên" mỗi tối... và những cái nắm tay vội vã sau tiết học cuối cùng trong ngày.
An Nhiên vẫn học ngày học đêm. Gia Khang thì dồn toàn bộ thời gian cho lớp luyện vẽ đến khuya. Họ không giận nhau, nhưng những cuộc hẹn thưa dần, những buổi gặp gỡ trở nên ngắn hơn, và những câu “Tớ nhớ cậu” cũng bị thay bằng “Tớ đang học, mai thi rồi.”
Một tối, An Nhiên ngồi bên bàn học, mở điện thoại. Tin nhắn cuối cùng từ Gia Khang cách đó hai ngày.
“Mai tớ thi vẽ thử. Chắc không nhắn tin được. Cố lên nhé, cô giáo Văn tương lai.”
Và rồi… không có dòng nào sau đó nữa.
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn quyển sách mở dở. Nhưng chẳng còn chữ nào đọng lại trong đầu. Thay vào đó là cảm giác hụt hẫng – như thể, giữa biển người bận rộn, họ đang dần lạc mất nhau mà không ai lên tiếng.
Sáng hôm sau, Gia Khang không tới lớp.
Cô nghe bạn cậu nói: “Cậu ấy đang ở xưởng vẽ, không về trường mấy hôm nay.”
An Nhiên bước vào lớp, ngồi yên suốt buổi. Tay cầm bút, nhưng trang giấy trắng không ghi nổi một chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-13-mu-ve-va-nhung-loi-chua-kip.html.]
Giờ ra chơi, cô đứng ở hành lang tầng ba – nơi trước đây cậu hay đứng đợi, hay dúi vào tay cô mấy viên kẹo chanh và nói đùa: “Cho cậu ngọt lại nè, đừng nhăn nữa.”
Hôm nay, chỗ đó trống rỗng.
Chiều muộn, sau giờ học thêm, An Nhiên lặng lẽ đạp xe tới khu xưởng mỹ thuật.
Cô đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính. Gia Khang đang ngồi vẽ, tai đeo tai nghe, khuôn mặt tập trung và mệt mỏi. Ánh nắng chiếu nghiêng lên mái tóc rối, lên tay áo xắn cao, lên cả ánh mắt không nhìn thấy cô.
An Nhiên đứng đó rất lâu.
Và rồi… quay đi.
Không gõ cửa. Không nhắn tin. Không gọi tên.
Vì cô hiểu – có những khoảng lặng trong tình yêu, không phải là kết thúc… mà là bước lùi để mỗi người có thể bước xa hơn.
Chỉ cần khi quay lại – họ vẫn còn đủ dũng cảm để nắm lấy tay nhau thêm lần nữa.