Chiếc vòng hằn sâu da thịt, nhặt con d.a.o lên, cắt những phần thịt xung quanh.
Toàn co giật, cố gắng kiềm chế bàn tay đang chạm .
“Anh... đau...”
“Sau ... sẽ đau nữa...”
Từng lời ngắt quãng, đau đến mức bật nức nở.
Cố Cẩn Niên như nước mắt làm bỏng, ánh mắt thoáng chút bối rối.
Anh run rẩy lấy băng gạc, băng bó từng lớp từng lớp lên tay .
Khóe mắt đỏ hoe: “Đồ ngốc, cô nhất định tự làm t.h.ả.m hại đến !”
“Cô thể ngoan ngoãn một chút ? Đợi về đón cô.”
Tôi một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt .
Anh, em cần ngoan, em chỉ hạnh phúc.
Nhìn thấy m.á.u vẫn thấm qua lớp băng gạc dày, mím chặt môi, tiếp tục bôi t.h.u.ố.c và băng bó.
Việc làm hàng nghìn hàng vạn .
Tất cả các góc nhọn trong nhà đều bọc , cũng từng nâng niu như đồ dễ vỡ.
Xử lý xong vết thương, theo thói quen nhét viên kẹo miệng .
“Nhịn , đừng .”
Vị đắng khó tả lan tỏa trong lòng.
Tôi hít hít mũi, gật đầu.
“Ngoan ngoãn ở yên đó, nếu còn chạy loạn thì sẽ cần cô nữa.”
Anh cau mày vẻ khó chịu, kéo Hứa Uyển Uyển ngoài.
Ý thức hôn mê, vị ngọt nhẹ nhàng lan trong khoang miệng.
lòng đắng chát.
Trước đây, mỗi làm nhiệm vụ về, đều mùi m.á.u tanh.
Anh rửa tay đến đỏ ửng mới lên giường hát ru cho .
bây giờ, thậm chí còn chuyện với .
Tôi khẽ thút thít, mơ hồ thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
Một thứ gì đó vỡ tan mặt đất.
“Cố Cẩn Niên, còn che chở cho con ngốc đó!”
“Nó là đồ ngốc, em và con mới là thể đồng hành cùng suốt đời!”
“Chị lóc, tỏ vẻ đáng thương một chút là thể phá hỏng bộ ảnh cưới của em ?”
Hứa Uyển Uyển ôm bụng, đến sưng cả mắt.
“Em cho , chỉ cần chị còn ở đây, em thể kết hôn!”
Cố Cẩn Niên mệt mỏi xoa trán, giọng đầy vẻ chán chường:
“Tôi thể bỏ mặc cô . Không cô , nhận nuôi, thể lớn lên .
Tôi nợ cô cả đời.”
Cô yếu ớt kéo tóc : “Thấy , mày chính là giả vờ ngu ngốc! Cố tình tao và Cẩn Niên yên !
Mày chỉ làm con sâu bọ cả đời! Muốn bao giờ kết hôn, bao giờ con, mày mới hài lòng!”
Đầu gối đập xuống đất, đau thấu xương.
Cố Cẩn Niên kéo Hứa Uyển Uyển , cau mày thổi lòng bàn tay cô đang siết đỏ.
“Cô thật sự ngốc, em đừng để cô chọc giận mà hại đến thể.”
“Tôi hứa với em, sẽ để cô xuất hiện mặt em nữa.”
Anh kéo Hứa Uyển Uyển , nhưng ánh mắt thất vọng của khiến như rơi xuống hầm băng.
Tôi xóa sổ khỏi thế giới của .
Bên ngoài bắt đầu tuyết rơi, nhưng trong phòng đang bật điều hòa lạnh.
Tôi lạnh đến mức môi tím tái.
Run rẩy mở cửa, thấy Cố Cẩn Niên chặn ngay lối .
Anh mở cửa cho , cũng lời nào.
Chỉ lặng lẽ , trong mắt sự mất mát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tung-la-tat-ca-rhgl/chuong-2.html.]
Thật , tỉnh chút nào, đúng .
tại , c.h.ế.t .
Khi trời sáng, kéo cấp đến t.h.u.ố.c cho : “Anh ... đường đến cô nhi viện ?”
Những đứa trẻ ai cần sẽ đưa đến cô nhi viện, hiểu điều đó.
Người cấp thô bạo hất tay , khó chịu: “Khắp nơi đều bản đồ, mắt mà !”
Tôi đau đến mức hít sâu, nhưng vẫn c.ắ.n răng rút ống truyền dịch bước ngoài.
Biệt thự đang tất bật chuẩn cho đám cưới, ai để ý đến một kẻ ngốc.
Bên ngoài xe cộ đông đúc, qua nhiều, sợ đến run rẩy.
Khó khăn lắm mới chịu để ý đến , nhưng ánh mắt họ kỳ lạ.
“Bé con, bao nhiêu tuổi , còn cô nhi viện ?”
Hắn dụ dỗ vén áo lên, đôi môi hôi hám ghé sát .
Tôi bản năng sợ hãi bỏ chạy.
Giây tiếp theo, một cú đ.ấ.m vụt qua tai .
Người đàn ông quật xuống đất, c.h.ử.i bới bỏ chạy.
“Thẩm Vũ! Cô chạy lung tung cái gì!
Cô nhất định trói bên cạnh cô cả đời thì cô mới lòng !”
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ của , giọng run rẩy:
“Em khó xử...”
Anh thần sắc lo lắng, lời giải thích của , một tay ném lên xe.
Trở về biệt thự, hiện trường đám cưới tan hoang.
Cố Cẩn Niên thất thần tìm kiếm cô dâu của .
“Đại ca, chị dâu giận nửa ngày về, hủy hôn !”
Ánh mắt của tất cả đổ dồn về phía , sự chán ghét đóng đinh tại chỗ.
Tôi ngờ chuyện thành thế .
Kinh hoàng ngẩng đầu, ánh mắt Cố Cẩn Niên cũng giống hệt họ.
“Cút ! Đừng quấn lấy nữa!”
Mảnh thủy tinh đ.â.m lòng bàn tay, chật vật dậy cùng tìm Hứa Uyển Uyển.
Tôi phân biệt đường , cứ thế vấp ngã liên tục.
mà cả bang phái tìm thấy, đang ngay mặt .
“Uyển Uyển... tìm em ...” Tôi còn kịp vui mừng.
Cô liếc phía , khóe miệng nhếch lên nụ đắc thắng.
“Đồ ngốc nhỏ, tao bảo mày đừng quấn lấy Cẩn Niên nữa!”
Một tia độc ác lóe lên trong mắt cô .
Dưới ánh mắt kinh hãi của , cô nắm lấy tay dùng d.a.o đ.â.m bụng !
Máu nóng b.ắ.n lên mặt , m.á.u từ Hứa Uyển Uyển chảy dài xuống.
“Bé con...”
Đó là con của cô !
Tại ... tại ...
“A!” Tôi kinh sợ màu máu, ngã quỵ xuống đất.
Lúc bố nhảy lầu cũng như thế , m.á.u đỏ tươi, là máu...
Hứa Uyển Uyển dường như hề đau, cô quỳ xuống, hứng m.á.u bôi lên .
Cô ấn mạnh con d.a.o găm lòng , nhuộm đỏ cả hai bàn tay .
“Dám tranh giành đàn ông với tao, thì c.h.ế.t!”
Cô đột nhiên ghé sát , đôi mắt như ăn tươi nuốt sống .
Hứa Uyển Uyển thấy đang lao tới phía , liền đột ngột ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau:
“Con ! Đứa bé!”
“Con ngốc hại c.h.ế.t con !”
Một đám thuộc hạ mặc đồ đen chạy đến, lập tức chấn động tại chỗ.
Hứa Uyển Uyển đầy máu, còn cầm hung khí, ánh mắt ngây dại.