Trước đây, Lục Ngọc còn nghĩ đợi chị cả về, xem ý của chị mới quyết định. lúc , chị cả đang ở trong phòng cấp cứu, sống c.h.ế.t rõ, cháu gái thì suy dinh dưỡng nghiêm trọng, gầy guộc như con mèo hoang, còn tên súc sinh nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cô nghiến răng : “Khốn kiếp, thề khiến trả giá!”
Phó Cầm Duy : “Anh một bạn học cấp hai ở cùng thôn với chị cả của em. Anh sẽ thử liên lạc để nắm tình hình bên đó .”
“Hai chúng chia hành động. Tôi sẽ báo cảnh sát. Nếu loại như thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó quả là một nỗi sỉ nhục lớn cho pháp lý.”
Phó Cầm Duy cũng hiểu Lục Ngọc đang vô cùng tức giận, nên chỉ đáp: “Được.”
Cha Lục vốn tính nhát gan, sợ phiền phức, luôn lo sợ đắc tội khác. Thậm chí kịp làm gì nơm nớp lo đối phương sẽ trả thù , càng thêm hãi hùng.
bây giờ, thấy Lục Ngọc báo cảnh sát, họ hề phản đối chút nào. Chuyện con rể làm thật sự quá đáng, họ đều hận thể cùng sống c.h.ế.t một phen.
Lục Ngọc hỏi thăm đồn công an ở , đó ôm cháu gái đến đó.
Bây giờ nhà họ Lục chỉ Lục Ngọc chống đỡ, cô nhất định thể ngã xuống.
báo cảnh sát chuyện , nhiều cán bộ công an mấy mặn mà với việc xuống nông thôn điều tra. Bởi vì ở nông thôn, tình làng nghĩa xóm thường che chở , sức ảnh hưởng của dòng họ, của trưởng thôn cũng hề nhỏ. Những cán bộ chuyên xử lý các vụ việc gia đình thường nhúng tay , nhưng hành vi của tên cặn bã đó chạm tới giới hạn của cô.
Cô thuyết phục các đồng chí cảnh sát, để họ chịu lòng lập án.
Cô nghĩ cần giả bộ yếu đuối , đợi khi vụ án thụ lý mới tính toán xử lý thỏa chuyện trong nhà.
con bé gầy gò đến mức khi ôm lòng, Lục Ngọc cảm thấy nhẹ bẫng, nước mắt cũng theo đó mà bất giác rơi xuống.
Đến đồn công an, cô đến mức nghẹn ngào, thốt nên lời.
“Đồng chí cảnh sát, báo án.” Lục Ngọc .
Cảnh sát hỏi: “Sao , cô đừng gấp, cứ từ từ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-78.html.]
Lục Ngọc : “Tôi tố cáo rể tệ bạc của , về tội cố ý gây thương tích nghiêm trọng, và ngược đãi trẻ em.” Ngừng một chút, : “Chị cả là con gái hiền lành nhất nhì các thôn lân cận. Sau khi gả cho một kẻ ế vợ từ nơi khác, chị đánh đập dã man đến mức giờ nhập viện cấp cứu! Đây là cháu gái năm tuổi của !”
Trong các cán bộ công an cũng một làm cha làm , thấy đứa trẻ , liền : “Trông con bé gầy gò thế , cứ ngỡ mới chỉ hai ba tuổi chứ!”
Lục Ngọc lấy giấy chẩn đoán của bác sĩ : “Suy dinh dưỡng nghiêm trọng.”
Giờ là những năm 80, còn là thời buổi đói rách đến c.h.ế.t như năm xưa. Bây giờ nhà nào nhà nấy đều ăn lương thực kinh tế, bữa cơm nồi lớn no đủ, mà thể để đứa trẻ đói meo đến mức , quả thực là hành động ngược đãi thể chấp nhận .
Lục Ngọc : “Các ai tên của đứa nhỏ , ai chà đạp đến thế cả. Tuy nhà giàu sang, nhưng cũng là con gái hết lòng nuôi dưỡng, đến nhà đánh đập còn tệ hơn cả súc vật. Tôi khởi kiện .”
Trong thập niên 80, việc phổ biến pháp luật còn thiện, và chuyện kiện tụng vẫn còn là điều hết sức lạ lẫm.
Suốt mấy năm qua, tòa án huyện hề thụ lý một vụ kiện nào. Lần , Lục Ngọc thực sự nổi giận !
Mấy viên cảnh sát , ấp úng: “Chuyện …” Họ đang tăng cường hỗ trợ thành phố xử lý mấy vụ án lớn nên thiếu trầm trọng. Ngày nào cũng túc trực ở đồn.
Dù trong lòng cảm thông cho Lục Ngọc, nhưng quả thực họ thể nào xử lý ngay .
Lục Ngọc ôm đứa trẻ, sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem, họ đành lòng. Đang định từ chối khéo thì Cảnh sát Trần, từ thành phố học tập trở về, kinh ngạc thốt lên: “Lục Ngọc?”
Ngay từ đầu, thụ lý vụ gả của Lục Ngọc chính là Cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần là tinh thần chính nghĩa. Nghe Lục Ngọc kể xong, vô cùng giận dữ. Vốn dĩ cũng con, thấy hai con giày vò đến nông nỗi , càng đồng cảm sâu sắc.
nhanh, thở dài : “Hiện giờ đồn đang thiếu trầm trọng, công việc chồng chất.”
Những cán bộ học tập về như thường sẽ sớm điều động về công tác ở đồn công an thành phố. Tổng cộng cả huyện, chỉ còn vỏn vẹn ba .
Lục Ngọc : “Anh giúp lập hồ sơ vụ án , làm giám định thương tật, đưa một bản tường trình chi tiết. Tôi sẽ tự tố cáo bọn họ.”
---