Chỉ riêng giá vốn nhập mất chín hào bảy một thước .
Anh : “Vậy cũng hết cách.”
Chị Hồng thở dài: “Ừm, thật lãng phí.”
Nói xong, chị liếc Lục Ngọc đang ngủ say sưa chiếc bàn bên cạnh. Chị cũng , Lục Ngọc bán cổ vịt kho gần đây, tiếng tăm lắm. Hôm qua cô tới mở sạp, nhiều còn lặn lội tới tìm mua.
Bán cổ vịt kho chỉ , mà còn thể giúp đỡ ông lão tội nghiệp . Cuộc đời ông quả thực quá bất hạnh, cô giúp ông , cuộc sống cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cô bụng xinh , Phó quả là phúc.
Chị Hồng vốn định trêu ghẹo đôi vợ chồng son vài câu, nhưng nghĩ , e là họ sẽ ngượng ngùng nên đành thôi.
Một lát , ông lão gánh hàng tới. Chuyện là họ hàng ông làm ở một xưởng chuyên làm vịt ngâm tương. Ở xưởng , họ chỉ cần phần thịt chính. Cánh, lòng, đầu, cổ vịt chân vịt, bộ đều loại bỏ. Mấy thứ thường các công nhân trong xưởng gom về nấu ăn, dù cũng là thịt, đỡ tốn kém.
Xưởng vịt tính tiền các phần phế phẩm . Người thấy ông cụ thật sự đáng thương, bèn với xưởng trưởng xin ưu ái bán cho ông cụ với giá hữu nghị. Xưởng trưởng cũng đồng ý. Sau khi ông cụ mang về nhà, chỉ cần sơ chế đơn giản là thể bán. Lần đầu ông lão gặp Lục Ngọc, bán một thu lời một đồng. Lần thứ hai lãi hơn một đồng, ông cụ mừng rỡ khôn xiết, khăn gói tới nữa.
Lần ông mang nhiều hơn , hơn năm mươi cân, dồn hết hai thúng, oằn vai cái đòn gánh, lóc cóc bộ hơn mười dặm đường làng.
Ông cụ tới nơi, Phó Cầm Duy rót cho ông một ly nước.
Lục Ngọc tiếng chuyện đánh thức, đó thấy ông lão mang đồ tới, vội cân, cô lên tiếng hỏi: “Ông cụ còn những gì nữa ạ?”
Sau đó ông lão , ngoài thịt vịt, những phần khác đều đủ cháu ạ.
Nghe xong Lục Ngọc cũng sáng mắt lên, cô hỏi: “Tất cả đều cùng một giá ?”
“Ừm.”
Xưởng vịt bán cho ông giá nào, ông liền thật giá đó. Mấy thứ lòng vịt , công sức sơ chế tốn kém, chẳng dễ bán. Ông cụ nghĩ bụng, khó khăn lắm mới gặp một mối làm ăn ưng ý như , chẳng thể nào để lỡ .
Lục Ngọc : “Một ngày ông thể cung cấp bao nhiêu cân?”
“Hơn một trăm cân.”
Trại vịt cung cấp hàng cho các cơ sở làm vịt ngâm tương vùng ngoài, mỗi ngày xuất hàng định, trại vịt nuôi tận mấy trăm nghìn con, hơn nữa mỗi ngày còn nở thêm nhiều vịt con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-65.html.]
“Lòng vịt, cổ vịt, cánh vịt, chân vịt, cháu đều lấy. Hơn một trăm cân , ông cứ mang hết đến cho cháu mỗi ngày.”
Cô kinh doanh tồi, mới một ngày tạm nghỉ bán hàng mà chừng khách quen tìm tới. Mỗi ngày cô đợi Phó Cầm Duy cùng tan làm, vì cứ quẩn quanh một cách nhàm chán như thế, chi bằng nhập thêm ít hàng, trải sạp bán cả ngày cho bõ.
Hơn nữa, phần Lục Ngọc thích ăn nhất chính là lưỡi vịt. Chỉ cần nghĩ đến món lưỡi vịt giòn sần sật, đậm đà gia vị, cô ứa nước miếng .
Ông cụ cũng niềm vui bất chợt làm cho sững sờ, lắp bắp hỏi: “Thật ư, cháu gái?”
Nếu tính theo giá , một ngày ông thể thu về ba, bốn đồng lãi.
“Được ạ?” Lục Ngọc hỏi.
Ông lão : “Được chứ, gì mà . Buổi sáng ông mang tới một chuyến, buổi tối mang tới một chuyến. Hôm nay cháu lấy hàng ? Nếu lấy, ông sẽ về lấy thêm một chuyến nữa.”
“Lấy ạ.”
Lục Ngọc cân những thứ ông mang tới, đưa tiền, đó cho kho lạnh. Cung tiêu xã hẳn một kho đông lạnh, quanh năm băng đá chất đầy, lạnh buốt đến mức mặc áo dài tay chừng mười phút run cầm cập. Đó là nơi họ trữ đường trắng, cá đông lạnh và nhiều mặt hàng thiết yếu khác của cung tiêu xã. Vừa chỗ để giữ tươi các món lòng, cổ vịt .
Nếu thêm những loại khác, gia vị ban đầu đó đủ nữa.
Lục Ngọc sang hỏi Phó Cầm Duy: “Chỗ tiệm thuốc bắc nào để bốc vài thang ?”
Phó Cầm Duy đặt bút xuống, ngước cô, hỏi : “Em khỏe ư?”
“Không , em cần dùng để ướp thịt.”
Phó Cầm Duy : “Em cứ thẳng con đường về phía , một lão trung y, ở chỗ ông thể khám bệnh, cũng thể bốc thuốc.”
“Được ạ.”
Lục Ngọc thật sự cảm thấy Phó Cầm Duy là một cuốn bách khoa thư sống. Có ở đây tiện hơn nhiều. Cộng thêm việc mỗi ngày Phó Cầm Duy đưa đón cô về vô cùng vất vả, cô định mua chút đồ ngon tẩm bổ cho .
Lục Ngọc nhanh chóng tìm đến tiệm thuốc của lão trung y. Cô mua một cân mỗi loại dược liệu cần thiết. Hầu hết chúng chỉ cần dùng một hai miếng mỗi , đủ để dùng trong thời gian lâu.
Đợi khi về, thấy hàng thịt vẫn còn mở cửa.
---