Cho tới khi về đến nhà, Phó Cầm Duy dựng chiếc xe đạp cổng nhà họ Phó. Lục Ngọc vẫn ôm chặt cứng lấy , tiếng thở đều đều từ phía vọng .
Phó Cầm Duy bất đắc dĩ, khẽ vỗ lên vai Lục Ngọc một cái: "Về đến nơi ."
Lúc cô mới mơ màng tỉnh giấc, rõ khung cảnh xung quanh, lập tức bật dậy từ yên xe của Phó Cầm Duy. Vì quá gấp gáp, chân cô chạm đất đau điếng.
Phó Cầm Duy dựng xe đạp xong, mới : "Sao bất cẩn đến thế chứ?"
Người hàng xóm bên ngoài thấy , liền ngó sang hỏi vọng hai : "Chiếc xe đạp ở mà ?"
Phó Cầm Duy đáp: "Tôi mượn của đơn vị."
Bà hàng xóm "ồ" lên một tiếng, khúc khích : " là vợ chồng son, tình cảm thật mặn nồng."
Dù bà lập gia đình và mấy mặt con, nhưng từng ông nhà chở về bằng xe đạp, còn ôm ấp tình tứ như thế, thật khiến đỏ mặt.
Hai ánh mắt trêu chọc của hàng xóm làm cho mặt đỏ bừng.
Họ về nhà, Lục Ngọc lấy những thứ mua . Con vịt tươi sống ngâm nước để làm sạch, khi làm sạch, cô ướp vịt với gia vị, đợi một lát để khi kho thịt sẽ càng thêm đậm đà.
Trong lúc cô đang lúi húi chuẩn , Tiêu Thái Liên từ bên ngoài về, thấy con trai bèn hỏi: "Sao con về nhà lúc ?"
Phó Cầm Duy : "Hôm nay con xin nghỉ."
Tiêu Thái Liên thấy con trai trả lời rành rọt như thì cũng còn nghi ngờ gì nữa, chỉ : "Sao xin nghỉ báo một tiếng? Còn chiếc xe đạp ở ?"
Anh đáp: "Con mượn của lãnh đạo ạ."
Lục Ngọc đợi chồng hỏi han về đống cổ cánh vịt , cô chủ động : "Con làm thử vài món ăn vặt để bày sạp bán xem ."
Tiêu Thái Liên cô nấu ăn ngon. Lần cô chưng một bát tương ớt, đáy bát đều họ dùng bánh màn thầu thô ráp quét sạch sẽ.
Lục Ngọc nấu gì cũng ngon, mấy cô chị dâu trong nhà ai nấy đều quý mến cô.
Tiêu Thái Liên từng nghĩ dùng tài nấu nướng để kiếm tiền. Bà : "Đừng làm cái , chẳng gì vẻ vang cả. Con trai giờ là cán bộ cung tiêu xã, đừng để chê nó."
Bà mấy chục cân cổ cánh vịt, nhíu mày : "Những thứ tốn bao nhiêu tiền hả con?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-49.html.]
Lục Ngọc : "Con bán hàng ở bên ngoài, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tiếng tăm của , đúng ?"
Ở mặt chồng, cô thể liếc mắt hiệu với Phó Cầm Duy, nhưng dùng ánh mắt thiết tha , hy vọng thể giúp cô một tiếng.
Phó Cầm Duy mới đỏ mặt, kịp hồn, bây giờ thấy ánh mắt nhiệt thành đó của cô, ho khan một tiếng, vẻ mặt trở nên lúng túng.
Lục Ngọc kinh ngạc, còn ngại ngùng như chứ?
Tiêu Thái Liên thấy cô con dâu mới đưa ánh mắt âu yếm với con trai ngay mặt như , chút bực dọc nhen nhóm trong lòng cũng tiêu tan mất. Sau đó bà : "Đồ mua thì cứ làm một . Nếu kiếm tiền, nhân lúc còn sớm mà thôi ngay ý định đó."
Lục Ngọc chồng đồng ý, lập tức khen bà là chồng nhất cả thôn.
Tính cách của Tiêu Thái Liên giống con trai, ngoài mặt thì cứng rắn nhưng trong lòng mềm mỏng. Bà là một góa phụ một nuôi con, tính cách quật cường hơn nhiều.
Mấy con dâu khác từng thấy vẻ đanh đá của bà, nên mỗi khi đối diện với bà đều sợ sệt như chuột thấy mèo.
Lục Ngọc hề sợ bà, còn ở bên cạnh cứ toe toét mà khen ngợi bà.
Bà chẳng con gái, thế mà thấy cô con dâu út Lục Ngọc thiết nhất. Chẳng trách thằng con trai kén cá chọn canh của bà cũng đối xử với cô.
Bà Tiêu Thái Liên sắp nén nụ gương mặt, : “Được , chỉ cái miệng dỗ ngọt thôi.”
Giọng bà cũng trở nên nhẹ nhõm, vui vẻ hẳn.
Lục Ngọc : “Mẹ ơi, mối làm ăn của con trò lắm đấy, góp vốn , kiếm tiền con sẽ chia cho , cứ bỏ một tệ thôi.”
Lần ngay cả Phó Cầm Duy cũng ngước mắt cô, gan cô cũng lớn thật. Bà Tiêu Thái Liên vốn coi trọng tiền nhất, bà quở trách cô là phúc lắm , thế mà cô còn dám đòi bà xuất tiền .
Bà Tiêu Thái Liên dứt khoát lắc đầu.
Lục Ngọc nhận bà Tiêu Thái Liên cũng giống Phó Cầm Duy, thích nịnh nọt, đó sẽ mãi dứt.
Khiến bà Tiêu Thái Liên dở dở , thấy con dâu út cất lời, đành đáp: “Chỉ một tệ thôi đấy, đấy!”
Tiếng chị ba Phó vang lên: “Cái gì một tệ cơ?”
---