Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:44:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Đại Nguyên ở nhà uống rượu suông, lòng đầy sầu não, men rượu càng khiến nỗi buồn chất chồng, giống như một đốm lửa nóng rực rơi lồng ngực, càng thêm khó chịu khôn nguôi.

Anh chỉ cảm thấy là ông chủ thầu sa sút nhất cả thành phố Thâm Quyến .

Anh em trướng đều là từ quê nhà theo tới. Trước đây cũng từng nhận thầu một vài công trình nhỏ, bây giờ tới đây "đãi vàng", thế mà một xu cũng chẳng kiếm .

Một lúc , bạn từ thuở nhỏ của – Đại Luân bước tới: “Sao vẫn còn đây uống rượu thế? Chúng vẫn tìm việc nào hồn ?”

Mọi bỏ nhà bỏ cửa, bỏ cả công ăn việc làm ở quê mà tới đây. Không tìm việc, ngày nào cũng ăn , những thứ khác , chỉ riêng tiền ăn mỗi ngày cũng tốn ít.

Đám trai tráng đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn khỏe như hùm, tiền ăn cơm đều tiêu từ túi tiền của Từ Đại Nguyên. Trước đây Từ Đại Nguyên hút t.h.u.ố.c lá loại ngon, bây giờ tự quấn t.h.u.ố.c lá để hút cho đỡ thèm.

Đại Luân khuyên nhủ: “Cứ tiếp tục thế cũng . Hay là chúng về quê !” Ở bên ngoài bôn ba ai ai cũng kiếm tiền chứ.

Từ Đại Nguyên với vẻ cương quyết: “Không , chúng thể về, trắng tay trở về chỉ để chê thôi!” Lúc đầu khi họ kéo tới đây, tiếng tăm quá lớn, khiến nhiều đều tới đây để phát tài, kiếm bộn tiền.

Đại Luân cố gắng thuyết phục : “Hay là đừng cố chấp nữa, nếu , chúng cũng xây kiểu nhà giá rẻ đó. Tuy chất lượng lắm, nhưng chúng xây xong , ai còn tìm chúng nữa chứ? Cùng lắm lúc xây dựng thì để tâm kỹ một chút, cũng thể ở hơn mười năm là cùng!”

Hết cách , theo đuổi chất lượng thì tốn bao nhiêu tiền?

Từ Đại Nguyên dứt khoát từ chối: “Không ! Người khác xây xây. Xây nhà như thế chẳng là lừa gạt !”

Đại Luân cũng cạn lời với : “Anh ơi, thôi ! Anh tưởng cái họ cần là cơ nghiệp vĩnh viễn ? Người ở đây lớp tới lớp , bây giờ cái cần gấp chính là loại nhà đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-459.html.]

Cũng bởi nhất quyết chịu nhận những công trình kém chất lượng, nên đội thợ cứ đấy thôi, chẳng lẽ ngần em cứ mãi ăn gió tây bắc ? Anh Đại Luân cãi vã, chỉ là tính cứ khăng khăng như , khiến đám em thợ thuyền trướng ai nấy đều khỏi than phiền!

Thấy các chủ thầu khác đều hai ba công trình cùng lúc, đội thợ của Từ Đại Nguyên đói meo cả bụng , làm bây giờ? Sống ở đời, lẽ nào cần nghĩ đến thực tế ?

Nhắc tới đám em, Từ Đại Nguyên thấy đau đáu trong lòng: “ cũng thể vì thế mà hại !” Từ Đại Nguyên chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tính cách cứng rắn của cha, nên vẫn một mực giữ vững lập trường .

Cái loại nhà đó giống như bã đậu , thể ở chứ? Bề ngoài thì tô trát hoa mỹ, nhưng một khi dọn ở, hôm nay dột thì ngày mai cũng thủng hoác. Nếu ở quê mà xây nhà như cho khác thì sẽ đời chê , nhưng ở thành phố , đều yêu cầu nhanh chóng, ngược trở thành kẻ lập dị.

Anh Đại Luân bên cạnh khuyên can mãi , yên: “Ở quê xây nhà bao nhiêu tiền? Còn ở đây xây nhà thì bao nhiêu tiền?” Nếu cứ dựa theo cách nghĩ đó của , cái gì cũng tiêu chuẩn khắt khe, chi phí sẽ tăng gấp ba . Có ông chủ nào bỏ cái giá c.ắ.t c.ổ như chứ, vật liệu xây dựng ở đây vốn đắt hơn quê nhà nhiều .

Anh Đại Luân cũng xát muối lòng , nhưng đành chịu, : “Cho dù , thì cũng nghĩ cho chứ, tất cả em đều theo tới đây để kiếm tiền mưu sinh!”

Nói như , Đại Luân cũng tự cảm thấy hớ lời, Từ Đại Nguyên quả nhiên mang vẻ mặt đau đáu. Anh cũng Từ Đại Nguyên là , dẫn dắt họ ngoài kiếm tiền mưu sinh, bây giờ nhận việc, còn khó khăn trăm bề hơn ai hết, thể oán giận chứ?

Anh Đại Luân thở dài : “Thôi , thôi , bảo gửi cho hai trăm tệ để lo tiền cơm gạo, chẳng thể để cứ mãi bỏ tiền túi lo cho em mãi , mặc kệ thế nào, chúng đều là em!”

Từ Đại Nguyên đang rơi cuộc giằng xé nội tâm, ngay lúc đột nhiên bên ngoài tiếng gõ cửa cốc cốc. Chị Từ liền mở cửa, liền một thanh niên : “Xin hỏi đây là nhà của Từ Đại Nguyên ?”

Từ Đại Nguyên đang uống rượu, chính là lúc trong lòng đang trong cơn sầu muộn, ngẩng đầu lên thấy tới ngẩn : “Tôi là Từ Đại Nguyên.”

Người tới chính là Phó Cầm Duy.

---

Loading...