Anh cứ làm làm mẩy như một đứa trẻ, Lục Ngọc đành coi như con nít mà kiên nhẫn dỗ dành.
Nào ngờ, Phó Cầm Duy vẫn chịu buông tha. Anh vươn tay kéo Lục Ngọc lòng, đặt hai nụ hôn nhẹ lên má cô, khẽ : “Vậy thì em nhớ về sớm đó!” Chỉ khi say , bản tính chiếm hữu mãnh liệt của mới lộ rõ đến .
Phó Cầm Duy ghé sát mặt xuống, đôi mắt sắc lẹm thường ngày giờ đây ngập tràn khát vọng dành cho Lục Ngọc. Yết hầu khẽ chuyển động lên xuống. Thấy Lục Ngọc vẫn im lặng, ghé sát hôn cô thêm một cái nữa, như thể vẫn đủ .
Trước đây, mỗi Phó Cầm Duy công tác xa, hễ thu xếp việc là về nhà ngay, chẳng chần chừ một chút nào.
Dù xe mấy ngày trời, cũng quyết nghỉ đêm nào dọc đường, nhất định về tới nhà mới an lòng.
Từ ngày hai về chung một nhà, hiếm khi lắm họ mới ngủ riêng. Lục Ngọc dịu dàng : “Thôi, ngủ !” cúi xuống hôn nhẹ lên trán một cái.
Ngay lập tức, đôi mắt Phó Cầm Duy sáng bừng lên, tựa hồ như nhận một món quà quý giá từ trời rơi xuống: “Vậy là khi mở mắt là thể thấy em ư?”
Lúc bấy giờ, Phó Cầm Duy mới chịu nhắm mắt . Lục Ngọc cũng khẽ thở phào một nhẹ nhõm.
Quả thực, Phó Cầm Duy say rượu cũng lắm lúc khó chiều ghê gớm.
Lục Ngọc rón rén khép cửa , mới bước ngoài. Trên cô cũng vương vất chút rượu, nhưng đến nỗi khó chịu.
Lục Ngọc đợi cho men tan hết mới nhà đẻ. Khi ngang qua phòng bên cạnh, cô thấy tiếng ngáy như sấm của rể hai.
Lúc Lục Ngọc trở về, Lục và Phó Chi đang rủ rỉ tâm sự.
Hôm nay Lục bận rộn cả ngày, nên cũng ngà ngà mắt .
Thấy Lục Ngọc , Lục hỏi: “Con khóa cửa đấy?”
Lục Ngọc đáp rằng khóa kỹ . Mùa đông ở nông thôn, khóa cửa mấy lượt mới yên tâm, bởi lơ là là dễ mất cắp lắm.
Mẹ Lục khẽ thêm: “Thôi, cũng buồn ngủ quá !”
Phó Chi liền : “Vậy em cứ ngủ nhé, chị với Lục Ngọc tâm sự đôi câu, làm phiền em ngủ chứ?”
Mẹ Lục gật đầu: “Không , hai đứa cứ tự nhiên mà chuyện.”
Sau đó, Lục Ngọc cũng chui trong chăn. Đôi tay cô lạnh cóng, Phó Chi vội vàng nắm lấy, sức ủ ấm cả tay lẫn chân cho cô.
Bà khẽ hỏi: “Thế nào , Cầm Duy ngủ con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-438.html.]
Lục Ngọc khẽ một tiếng.
Phó Chi tâm sự: “Trước đây cứ ngỡ tình yêu chỉ là lời suông, nhưng từ ngày chứng kiến con và Cầm Duy hạnh phúc đầm ấm thế , mới thực sự đổi suy nghĩ của !”
Lục Ngọc nhắc tới khẽ ngại ngùng, chỉ ậm ừ một tiếng cho qua chuyện: "Dạ, cũng tạm ạ."
Sau đó, cô khéo léo chuyển sang đề tài mở siêu thị mà quan tâm nhất.
Bà Phó Chi hiền: "Ý tưởng mở siêu thị là do một bạn bên Tây gửi thư kể cho . Mẹ thấy trong nước cả, nghĩ bụng khi làm ăn đấy chứ!"
Lục Ngọc gật đầu lia lịa. Đâu chỉ là làm ăn , siêu thị mà phát triển thì thể nuốt gọn cả thị trường bán sỉ lẫn bán lẻ, trở thành bá chủ trong ngành tiêu dùng chứ!
Lục Ngọc : "Chỗ dư dả ạ? Nếu , con thể góp một chút." Nhớ ban đầu cho Lục Ngọc một vạn bạc, giờ cô vẫn luôn canh cánh trả . Huống hồ nuôi còn nhiều giúp đỡ chồng cô nữa.
Bà Phó Chi hiền, : "Tiền của con cứ giữ lấy mà dùng, đây vẫn còn đủ khả năng lo liệu."
Lục Ngọc một tiếng: "Vậy nếu khi nào cần dùng, nhất định với con một tiếng đấy nhé!"
Cuộc đời bà Phó Chi vốn trải bao thăng trầm, đủ hạng từng gặp qua ? Vừa Lục Ngọc , bà liền đó là lời thật lòng, trong cũng thấy ấm hẳn lên, khẽ đáp: "Mẹ ."
Bà Phó Chi tủm tỉm : "Mẹ thấy mấy của Cầm Duy hôm nay, ai nấy đều ít nhất hai mặt con, riêng cả ba đứa . Con với Cầm Duy định sinh thêm một đứa nữa ?"
Lục Ngọc đỏ bừng mặt, lí nhí: "Sao nhắc đến chuyện chứ?"
bà Phó Chi thể trêu cô, cứ thế gặng hỏi mãi.
Lục Ngọc đành ậm ừ: "Chuyện ... cứ thuận theo lẽ tự nhiên thôi ạ!"
Mà cả nhà một đứa con là đủ .
Thấy gò má cô ửng hồng, bà Phó Chi chuyển đề tài: "Hai đứa định cứ thế mà bám trụ ở huyện mãi ?"
Câu hỏi quả thực khéo léo, khiến Lục Ngọc thoáng ngẩn , bà đầy vẻ khó hiểu.
Bà Phó Chi tiếp lời: "Giờ trong tỉnh đang rầm rộ xây dựng nhà thương phẩm, còn quy hoạch bắt đầu mở thêm tuyến đường sắt mới, cứ mỗi ngày thấy một đổi . Giá nhà lầu ở đó bây giờ tuy khá chát, nhưng đổi tặng luôn hộ khẩu đấy!"
Lục Ngọc xong, tim đập thình thịch.
---