Lục Ngọc mở giấy xem, bên là ba hình que, dùng bút màu vẽ, vô cùng trừu tượng.
Lục Ngọc phân biệt kỹ một lúc, mới nhận thể tóc dài là cô, cao hơn một chút là Phó Cầm Duy, và hai đốm tròn tròn là Tiểu Tích Niên.
Thằng bé vẽ một bức tranh về gia đình ba .
Tuy con vẽ quá đỗi đơn giản, nhưng tình cảm của làm đời đều như , Lục Ngọc vẫn cảm thấy đỗi vui mừng.
Cô sang với Phó Cầm Duy: “Con trai em năng khiếu hội họa đấy, thể cho thằng bé học vẽ tranh.”
Phó Cầm Duy một cái, gì, còn thể dối lương tâm mà gọi trình độ là năng khiếu nghệ thuật.
Hai đang trò chuyện trong phòng thì Lục Ngọc liền cảm thấy bên ngoài tiếng động nho nhỏ.
Chắc thằng bé đưa tranh xong ngay, còn đang nấp chờ khen.
Lục Ngọc lập tức cất giọng lảnh lót: “Tích Niên nhà vẽ đáo để!”
Phó Cầm Duy Lục Ngọc dùng cái giọng điệu cố ý khoa trương liền cô gì, cũng phối hợp theo mà khen vài câu.
Chẳng mấy chốc, quả nhiên thấy thằng bé Tích Niên mặt ửng hồng bước .
Tích Niên chạy sà lòng Lục Ngọc, đôi tay bé xíu giang đòi ôm.
Lục Ngọc ôm con lòng, thằng bé thủ thỉ: “Con vẽ hệt !”
Lục Ngọc còn cố tình trêu chọc: “Ôi chao, điểm đều giống , cái gì giống cha con nhỉ?”
Tích Niên ngẩn một lát mới đáp: “Con và cha đều là… con trai ạ!”
Lục Ngọc bật khúc khích.
Đến cả Phó Cầm Duy cũng chịu thua thằng con trai bé bỏng. Thằng nhóc nghĩ cái gì mà đặc biệt quá đỗi!
Lục Ngọc ôm con trai chơi đùa một hồi, thằng bé Tích Niên thì cứ thế chạy nhảy líu lo như chim chích, lúc sà lòng , lúc chạy khắp phòng.
Rồi bỗng nhớ điều gì, Tích Niên ngập ngừng, như lời .
Lục Ngọc hỏi chuyện gì.
Tích Niên liền thủ thỉ: “Mẹ ơi, ngày mai đến đón con tan học ạ? Mẹ nhớ ăn mặc thật nhé!”
Lục Ngọc ngớ . Phó Cầm Duy con trai , ngờ thằng bé tí tuổi đầu mà cũng sĩ diện !
Hôm nay Lục Ngọc đến đón khiến thằng bé rạng rỡ hẳn trong mắt bạn bè .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-433.html.]
Thằng bé còn Lục Ngọc tiếp tục đến đón nữa chứ.
Chuyện đơn giản như , Lục Ngọc đương nhiên nỡ làm thằng con trai bé bỏng buồn lòng: “Được thôi! Ngày mai vẫn đến đón con. Giờ thì thử mấy bộ quần áo nhé, con xem thử xem . Nếu con ưng ý, sẽ mặc bộ đó đón con!”
Tích Niên líu lo.
Phó Cầm Duy cứ nghĩ sẽ ở trong phòng để ngắm Lục Ngọc trang phục.
Ai dè Lục Ngọc đẩy hai cha con ngoài cả.
Mãi mới tiếng cửa cạch một tiếng, hai cha con đều mở tròn mắt .
Lục Ngọc từ trong phòng bước , diện một chiếc áo đầm liền màu xanh thẫm, cổ đeo chuỗi hạt ngọc trai lóng lánh. Mái tóc bới cao gọn gàng, để lơi hai lọn tóc mai buông nhẹ.
Gương mặt trái xoan trắng ngần, điểm thêm chút son môi đỏ thắm và đường kẻ mắt tinh tế, càng thêm phần rạng rỡ.
Thường ngày Lục Ngọc chỉ quen buộc vội mái tóc đuôi gà, quần áo cũng chỉ chọn loại thoải mái để tiện chạy ngược chạy xuôi ở các cửa hàng. Đã lâu lắm cô mặc kiểu áo đầm thế .
Thấy hai cha con đều đăm đắm , cô nhịn mà bật khúc khích: “Đẹp nào?”
Tích Niên giật hồn tiên: “Mẹ quá thôi! Mẹ là phụ nữ xinh nhất mà con từng thấy!”
Phó Cầm Duy chẳng nên lời, chỉ thấy yết hầu khẽ nuốt khan. Sự lúng túng cùng vẻ mê đắm đó của chồng khiến Lục Ngọc thầm thấy vui sướng khôn tả.
Lục Ngọc : “Vậy ngày mai sẽ ăn mặc thế mà đón con nhé!”
Phó Cầm Duy liền : “Anh cũng sẽ cùng!”
Thằng bé Tích Niên vui mừng khôn xiết: “Vậy thì con là đứa trẻ hạnh phúc nhất đời !”
Lục Ngọc thơm chụt lên cái má phúng phính của con trai, để một dấu son môi đỏ tươi, trông ngộ nghĩnh vô cùng.
Lục Ngọc dặn dò: “Con nhất định ngoan ngoãn thành bài tập vẽ đó. Nếu , ngày mai sẽ đến đón con !”
Tích Niên gật đầu lia lịa, hôm nay cha hết lời khen ngợi, thằng bé tràn đầy động lực với việc vẽ tranh.
Hai vợ chồng ăn ý gì về vệt son đỏ má Tích Niên.
Đợi con trai rời , Lục Ngọc định đồ. Cô sợ mấy đứa cháu trong nhà thấy dịp trêu ghẹo.
Ai dè Lục Ngọc bước phòng, Phó Cầm Duy nhanh chân lách theo, lập tức ôm chặt lấy cô lòng.
Phó Cầm Duy cố tình ghẹo: “Này cô gái xinh , là hẹn hò ?” Dù vợ chồng son kết hôn , trêu ghẹo đôi chút cũng là lẽ thường tình!
---