Lục Ngọc cúi đầu, Tiểu Tích Niên bi bô gọi một tiếng "". Sau đó còn thơm chụt lên má Lục Ngọc: “Mẹ, nhớ .”
Lòng Lục Ngọc ấm hẳn lên, cô đáp lời con: “Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm.”
Tiểu Tích Niên ghé tai , thủ thỉ: “Mẹ đừng buồn nhé.”
Lục Ngọc bất ngờ Tích Niên, đứa bé nhỏ xíu như mà tinh ý cảm nhận sự khác lạ trong lòng cô.
Trong lòng Lục Ngọc thoáng chút hổ thẹn. Thì cô vô tình khiến con lo lắng . Cô vội vàng ôm con lòng, dịu giọng: “Là , sẽ buồn nữa !”
Tích Niên mừng rỡ, khúc khích thơm chụt lên má một cái.
Phó Cầm Duy bế con sang một bên, giả bộ nghiêm khắc: “Nhóc con , bé tí dỗ vui , giỏi quá! Đi, học bài thôi!”
Nhìn vẻ mặt ấm ức, phụng phịu đáng yêu của Tiểu Tích Niên, Lục Ngọc nhịn bật thành tiếng.
Lục Ngọc giải quyết xong xuôi chuyện ở thôn, mới tất tả về tiệm với chị cả Lục: “Khoảng thời gian qua chị vất vả nhiều !”
Trong tiệm lúc nào cũng nườm nượp khách, để một chị cả xoay sở, e rằng chị kiệt sức .
Lục Ngọc quả quyết: “Sau , ngày nào em cũng sẽ ở tiệm phụ chị!”
Chị cả Lục cưng chiều Lục Ngọc cứ như một đứa em gái bé bỏng.
Điều khiến Lục Ngọc chút ngại ngùng. Cô làm , mà vẫn chỉ chị cả xem cô như một đứa trẻ.
Chị cả Lục : “Giờ chị làm việc, nhiều, sức khỏe cũng hơn bội phần.”
Thấy sắc mặt chị cả hồng hào, trông chị quả thực khỏe mạnh hơn nhiều.
Lục Ngọc thấy mới an lòng đôi chút, chỉ e chị làm việc quá sức mà mệt mỏi.
Chị cả Lục lén lút kéo Lục Ngọc sang một góc, ghé sát tai thì thầm, tay khẽ chỉ về phía một phụ nữ tóc xoăn: “Con bé đó vẻ kỳ quái.”
Lục Ngọc cũng nhỏ giọng hỏi : “Sao chị?”
Bình thường chị cả luôn tay luôn chân với khách khứa nườm nượp, mà chỉ phụ nữ tóc xoăn khiến chị để mắt tới.
Người ngày nào cũng ghé, mua ăn tại chỗ đóng gói mang về. Chưa kể cô còn tỉ tê bắt chuyện với mấy cô phục vụ cả ngày, cốt để hỏi xem bà chủ là ai, bán một bát như thì lãi lời bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-427.html.]
Thậm chí còn hỏi han cặn kẽ xem gia vị nhập ở , mỗi tháng trả lương cho nhân viên bao nhiêu và đủ thứ chuyện linh tinh khác.
Lâu dần, chị cả Lục khỏi bắt đầu sinh nghi.
Lục Ngọc bình thản : “Chắc mẩm là học lỏm công thức của thôi.” Loại ở đời cô gặp qua ít, chẳng còn lạ lẫm gì nữa.
Chị cả xong thì giật , lo lắng hỏi: “Cô sẽ rắp tâm ăn trộm công thức đấy chứ?” Những loại gia vị họ dùng để pha chế đều bày biện công khai, ai cũng thể thấy.
Nếu ngày nào cũng nếm thử, kiểu gì cô cũng sẽ mò cách pha chế, từ tỉ lệ đường giấm, nước cốt đến đậu phộng rang giã nhuyễn...
Việc làm ăn đang phát đạt như thế , nếu khác bắt chước, ai ai cũng làm thì còn chỗ cho nữa.
Lục Ngọc trấn an: “Chị cứ yên tâm, cô giỏi đến mấy cũng học !”
Người phụ nữ tóc xoăn đó cứ ngỡ làm việc khéo léo, tưởng rằng thần quỷ . thực tế, Lục Ngọc sớm thấu chuyện .
Cô cứ lề mề ăn một bát mì cả buổi, trong khi những tốp khách bên cạnh mấy lượt . Rõ ràng là cô xung quanh hết để tiện bề dò hỏi.
Chẳng mấy chốc qua giờ cơm trưa. Vào các ngày làm việc, phần lớn khách tới ăn đều là công nhân từ các xí nghiệp, nhà máy lân cận. Họ ăn xong là vội vã rời , chỉ còn mấy dì lo việc dọn dẹp vệ sinh.
Người phụ nữ tóc xoăn bắt đầu rục rịch, lề mề ăn hết bát mì ma lạt thang gần hai tiếng đồng hồ, sợi mì nở trương phềnh cả .
Cuối cùng cũng đợi lúc vãn khách, phụ nữ tóc xoăn liền thẳng tới chỗ Lục Ngọc, hỏi rụt rè: “Cô chính là bà chủ ở đây ?”
Lục Ngọc giả vờ như gì, điềm nhiên hỏi : “Có chuyện gì thế cô?”
Người phụ nữ tóc xoăn dứt khoát: “Tôi học công thức của cô để về mở tiệm. Cô cứ giá bao nhiêu thì trả!”
Tuy trong mắt Lục Ngọc, phụ nữ ăn mặc phần quê kệch.
Thế nhưng ở thập niên 80 , thấy kiểu quần áo đó thì coi là sành điệu, thời thượng lắm .
Lục Ngọc : "Tôi thật ngại quá, nhận học trò !" Dạo cô tìm mặt bằng ưng ý, định mau chóng mở thêm một chi nhánh nữa.
Vừa để chị Hai Phó và chị Cả mỗi trông coi một cửa hàng, phục vụ thực khách phương xa khỏi lặn lội đến tận đây để thưởng thức.
Người phụ nữ tóc xoăn ngờ sẽ từ chối thẳng thừng, cô : "Cô cứ giá , chẳng lẽ trả nổi ?" Giọng cô vẻ khinh khỉnh, chỉ cho rằng Lục Ngọc là làm cao giá mà thôi!
---