Lục Ngọc nụ hôn của khiến cho khó thở, khẽ đặt tay lên lồng n.g.ự.c rắn rỏi .
Nào ngờ, Phó Cầm Duy hôn càng thêm mãnh liệt, cho tới khi cả hai ngạt thở mới chịu buông .
Lục Ngọc liếc một cái, gò má ửng hồng. Bên ngoài là , làm ngoài bây giờ?
Ánh liếc khiến Phó Cầm Duy khỏi xiêu lòng, chỉ mong Lục Ngọc thể ở nhà an nhàn hưởng thụ tiền kiếm , nhưng nào ngờ cô bận rộn hơn cả .
Anh vợ là năng lực, thể gánh vác việc kinh doanh lớn đến .
Nghĩ mà xem, cô gánh vác công việc cho mấy chục con , chỉ thuê làm trong tiệm mà còn cả xưởng đậu phụ miếng, xưởng chả cá… tất cả đều nhờ món ma lạt thang của cô mà ăn nên làm .
Người vợ quá đỗi tài giỏi khiến cảm thấy áp lực vô cùng lớn, lúc nào cũng khuyên Lục Ngọc nên nghỉ ngơi một chút. Anh cũng Lục Ngọc là thể yên, chỉ đành chiều theo ý cô, để cô thỏa sức phát triển công việc bên ngoài, miễn là vợ vui vẻ là .
Dáng vẻ lạ lùng của Phó Cầm Duy khiến Lục Ngọc bất ngờ: “Sao ?”
Lục Ngọc trong lòng cảm thấy, mà mạnh bạo hơn nhiều đến thế.
Phó Cầm Duy mỉm : “Nhớ em, cực kỳ nhớ em.”
Lục Ngọc đỏ mặt đáp: “Vậy thì hôm nay em về nhà sớm một chút !”
Phó Cầm Duy gật đầu, đó nắm lấy tay Lục Ngọc, khẽ đặt lên đó một nụ hôn: “Đừng làm việc quá sức, nếu sẽ đau lòng lắm đó.”
Phó Cầm Duy bình thường vốn kiệm lời, ít khi những lời như .
Lục Ngọc đỏ bừng mặt, vô cùng ngượng ngùng, chỉ đành vội vàng : “Được !” Cô giả vờ như đang bận, vội vàng xua , cho tới khi Phó Cầm Duy khuất bóng, Lục Ngọc một trong phòng, trái tim vẫn đập thình thịch ngừng.
Mãi lâu , đợi tới khi sắc đỏ mặt dần nhạt , cô mới chịu bước ngoài.
Các thực khách tới đây ăn uống đều mực quý mến cô chủ Lục Ngọc.
Không chỉ xinh , cô còn nhiệt tình, hào phóng, hễ thấy khách quen tới đều sẽ khuyến mãi thêm mấy viên chả cá.
Những món quà thêm ngon miệng, còn một khách quen trung thành, mong ước tới đây ăn ngày ba bữa. Lục Ngọc thấy , đều hào phóng tặng thêm nước uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-404.html.]
Món ăn hợp khẩu vị, cộng thêm cô chủ sảng khoái, phóng khoáng, các thực khách ngày càng thích tới đây dùng bữa.
Món ma lạt thang dường như ăn mãi thấy chán .
Lục Ngọc mới xuất hiện, liền khách quen chào hỏi cô.
Một phụ nữ trung niên thấy Lục Ngọc, bí mật hỏi: “Anh khôi ngô nãy là chồng cô đó hả?”
Đàn ông điển trai bà gặp nhiều , nhưng một thanh niên trẻ khôi ngô tuấn tú như thì vẫn là đầu bà thấy.
Anh cạnh Lục Ngọc, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Lục Ngọc ngượng ngùng ừm một tiếng, sợ khác thấu chuyện trong phòng.
May mà Phó Cầm Duy chỉ hôn môi, nếu để dấu vết cổ, chẳng sẽ thiên hạ chê c.h.ế.t .
Nghĩ như , mặt Lục Ngọc hiện lên một chút ráng hồng, phụ nữ trung niên cũng là từng trải, một cái là tình cảm của đôi vợ chồng trẻ .
Vị khách : “Chồng cô làm việc ở ?”
Các khách quen đều , Lục Ngọc cũng giấu: “Ở xưởng chế biến cổ vịt.”
Xưởng cổ vịt là xưởng quốc doanh, cũng coi là nổi tiếng trong giới kinh doanh thực phẩm tư nhân, một xưởng tư nhân quy mô tới hai trăm quả thực chẳng mấy khi thấy.
Nghe mỗi các vị lãnh đạo huyện họp hành bên ngoài đều sẽ nhắc tới xưởng tư nhân của họ, đây cũng coi là một điển hình cho tinh thần tự lực tự cường trong huyện.
Nghe , vị khách nọ chợt khựng : “Trước đây …”
Bà sắc mặt Lục Ngọc, nên tiếp .
Dù Lục Ngọc cũng là từng làm cán bộ thôn, liền hỏi ngay: “Sao , gì chị cứ thẳng !”
Vị khách đó kéo Lục Ngọc gần hơn chút, : “Tôi cô con gái của vị lãnh đạo nọ đang để mắt tới nhà đấy.”
Những làm việc văn phòng trong huyện đều quen , chút tin đồn lan truyền nhanh. Lúc , họ xưởng trưởng xưởng cổ vịt là chồng của bà chủ tiệm ma lạt thang, vẫn đùa cợt rằng sự nghiệp sắp phất lên như diều gặp gió. Giờ đây mới con của Lục Ngọc với gần ba tuổi, dám công khai theo đuổi vợ con như , còn thể thống gì nữa chứ?
---