Làm việc ở đây lương bổng định, quan hệ với cũng , dù dì cũng là chị dâu của cô chủ, nên ai nấy đều nể nang dì vài phần.
Cô chủ Lục Ngọc buổi trưa còn đặc biệt làm thêm món riêng cho dì ăn, chung là làm việc ở đây thoải mái.
Lục Ngọc : “Hôm qua còn một đơn hàng, lấy tới huyện khác bán, cần ba trăm suất, em còn nghĩ kỹ nên nhận .”
Chị Hai Phó lập tức : “Nhận chứ, nhận? Mua bán kiếm tiền, nào chuyện từ chối bao giờ?”
Lục Ngọc đáp: “Chưa bao giờ bán hàng huyện khác, e rằng bán hết, mà ma lạt thang dạng sống để lâu .”
Chị Hai Phó : “Nếu dám mua, tức là tính toán, ngả . Hơn nữa, ở đây nhiều ăn còn chẳng mà ăn. Với cả chỗ chị cũng dư sức làm, còn việc thì cứ nhận.”
Đóng gói ngần ba trăm suất bán sống, thoạt đầu chị Hai Phó mất hơn một ngày, nay tay nghề thuần thục, một buổi sáng là gần như đấy. Chị làm công việc đỗi tâm đắc.
Lục Ngọc thấy chị thích ứng , bèn bảo: “Được , em cứ nhận đơn hàng . Nếu đến lúc xuể, chị cứ bảo em một tiếng, dù em cũng ở ngay sát vách, khi đó em sẽ sang làm cùng với các chị.”
Chị Hai Phó đáp: “Đâu cần đến em phụ giúp! Chỗ chị thể xoay sở mà.”
Hai đang chuyện, từ xa thấy một đàn ông tuấn bước tới.
Trên mặt chị Hai Phó lập tức lộ nụ : “Ôi, chú Tư đến kìa! Em mau , chắc hẳn là tìm em đấy.”
Lục Ngọc đầu liền thấy đúng là đến thật, bèn ngay: “Vậy em đó đây.”
Hai thím làm việc với chị Hai Phó từng gặp Phó Cầm Duy, thấy Lục Ngọc , tò mò tới mặt chị : “Đây chính là chú út của cô ? Chà, quả là một nhân tài hiếm .”
Phó Cầm Duy vận bộ tây trang phẳng phiu, toát khí chất của lãnh đạo, quả thực nổi bật giữa đám đông.
Chị Hai Phó tự hào : “Đương nhiên , chú là sinh viên đại học duy nhất ở thôn chúng đấy. Chú út từ nhỏ tới lớn đều trai, hai đứa trẻ nhà cô chú còn đáng yêu hơn bội phần, cứ như thể tạc từ ngọc .”
Hai thím từng gặp họ, mỉm đáp: “Vậy thì quả là phúc phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-403.html.]
…
Lục Ngọc dẫn Phó Cầm Duy một gian nhà kho nhỏ phía tiệm ma lạt thang, bởi bên ngoài ồn ào quá đỗi, chỗ để hai thủ thỉ.
Giờ đến đây, cô mới hỏi: “Có chuyện gì mà đến tận nơi thế?”
Phó Cầm Duy từ trong túi áo rút một cuốn sổ tiết kiệm, mở thấy con tròn trĩnh một vạn đồng ghi rõ ràng đó. Lục Ngọc khó hiểu .
Cô thắc mắc: “Anh đặc biệt đến đây để đưa tiền cho em ?”
Phó Cầm Duy thấy xung quanh ai, ôm chặt Lục Ngọc lòng, ghé sát tai cô thủ thỉ: “Vợ kiếm tiền tài giỏi quá đỗi, cũng chẳng thể để em thất vọng!”
Dạo làm việc miệt mài quản ngày đêm, đây là tiền lời tổng kết xong, liền mang đến ngay cho em.
Con một vạn đồng quả thực quá lớn, nếu mang tiền mặt sẽ quá lộ liễu, chi bằng cứ đưa sổ tiết kiệm là tiện nhất.
Lục Ngọc : “Em cũng tiền , tiền cứ tự giữ lấy .” Dù , vai vế của Phó Cầm Duy bây giờ cũng khác, thường xuyên tiếp khách, giao thiệp, ngoài vẫn nên mang theo chút của cải để phòng thì hơn.
Phó Cầm Duy đáp: “Cứ để ở chỗ em!” Mục đích kiếm tiền vốn dĩ là để Lục Ngọc thể tiêu xài thoải mái, mua gì cũng , chẳng đắn đo.
Hai vợ chồng mới mua nhà, khoản tích lũy ban đầu cũng tiêu tán đến bảy, tám phần. Số tiền về tay, liền lập tức đưa ngay cho Lục Ngọc.
Lục Ngọc hiểu Phó Cầm Duy là cứng nhắc, ý định thì khó lòng đổi. Thấy nhất mực đưa, cô cũng từ chối nữa, khẽ đáp: “Cũng thôi.”
Phó Cầm Duy dùng ánh mắt thâm trầm Lục Ngọc: “Không phần thưởng nào cho ?” Giọng điệu của thế mà đột nhiên chút tủi , hờn dỗi.
Lục Ngọc khẽ động lòng, cảm giác tựa như sợi lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve trái tim. Cô liền giả ngốc hỏi : “Anh còn thưởng gì nữa chứ?”
Phó Cầm Duy một tay giữ gáy Lục Ngọc, một tay chống tường. Anh cúi đầu ôm trọn lấy cô lòng, xung quanh chẳng bóng nào, đây quả là nơi an nhất. Anh mãnh liệt đặt lên môi Lục Ngọc một nụ hôn thật sâu.
Lục Ngọc khẽ chấn động, tuy kết hôn mấy năm, nhưng giờ đây, nồng nhiệt hơn nhiều phần.