Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:35:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Ngọc đành chấp nhận, tìm chỗ xuống. Trong toa tàu tràn ngập đủ thứ mùi vị hỗn độn lẫn lộn.

Đến cả vốn say tàu xe như Lục Ngọc cũng buồn nôn.

Cán sự Lý và giáo sư mập thường xuyên công tác nên thích nghi với tình huống .

Đại Tráng là đầu tàu lửa, cũng vui vẻ ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới lạ.

Anh kế nhiệm trưởng thôn, bình thường đều yêu cầu giữ vẻ già dặn, thận trọng, nhưng dù thế nào cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Ngồi lên tàu lửa, cũng nén nổi sự hiếu kỳ mà ngó nghiêng khắp lượt. Sau về, nhất định sẽ kể tường tận chuyến cho bà con trong thôn, vì đều từng tàu lửa bao giờ.

Lục Ngọc cảm thấy mặt mày tái mét, giáo sư mập liền : “Cô đổi sang vị trí gần cửa sổ .”

Cửa sổ ở đây thể mở . Gió bên ngoài thổi sẽ giúp xua phần nào mùi hôi hám.

Lục Ngọc : “Thưa chú, chú cứ đây ạ! Cháu vẫn thể chịu đựng ba tiếng đồng hồ.”

Giáo sư mập : “Không , chỗ nào cũng thôi. Một nữ đồng chí như cô đây, sức khỏe là hết!”

Cán sự Lý cũng ở bên cạnh gật gù tán thành.

Lục Ngọc đổi chỗ sang bên cửa sổ, quả nhiên hít thở luồng khí trong lành, cả dễ chịu hơn hẳn.

Lục Ngọc ngoài, thế mà thấy bục cửa sổ toa tàu, chỗ một bà cụ đang bán trứng , còn mấy xâu cổ vịt hun khói của xưởng Phó Cầm Duy. Không ngờ Lưu Bàng bày bán cả ở tận đây .

Chẳng mấy chốc, chuyến tàu chầm chậm lăn bánh, Lục Ngọc bên cửa sổ, thả lỏng đầu óc, thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Toa tàu kế bên, hai thanh niên kịp lên tàu ngay khi nó lăn bánh. Thở hổn hển chen chúc tìm chỗ , khi an tọa, họ tu ừng ực nước từ chiếc bình. Rồi một sang với bạn đối diện: “Tôi mua chút đồ ăn vặt đây.” Anh như làm xiếc, lôi hai cái trứng , cùng ba chiếc cổ vịt phơi khô.

Người bạn hỏi: “Đây là thứ gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-341.html.]

Người đàn ông mua cổ vịt : “Cậu tự lấy ?”

Mấy trai đường dài, mười tiếng đồng hồ, mà còn thêm mười tiếng nữa. Dọc đường hàng quán, đành liều xuống mua vội chút đồ, chẳng kịp xem xét kỹ càng, cứ thế trả tiền. Khi lên tàu mới kỹ, hóa là cổ vịt, lòng chút hụt hẫng. lỡ mua , cũng đành chịu, chẳng thể lãng phí. Sau đó mở gói , chiếc cổ vịt cứng đơ như khúc củi. Họ mua đều là vị nguyên bản, cổ vịt qua xử lý phơi khô gió, lượng thịt chẳng bao nhiêu.

Thứ mang đầy xương xẩu như thế mà còn bán những bốn hào một cái.

Người bạn đồng hành cũng phì : “Tôi bảo đừng mua, cứ nhất quyết! Tốn những bốn hào một cái lận đó.”

“Ngốc nghếch gì chứ? Bốn hào thể mua bao nhiêu thứ ngon lành khác mà.”

Thanh niên vốn sĩ diện, mua đồ mà còn như , mặt đàn ông chút sượng sùng. Anh bèn : “Vậy thì đừng ăn, sẽ chén hết cho xem!”

Nói bóc gói, cầm lấy chiếc cổ vịt, hung hăng cắn một miếng. Lập tức ê buốt răng, cổ vịt chủ yếu là xương, thịt thì chẳng đáng là bao.

Sau khi cắn một miếng, mắt bỗng chốc mở to. Chiếc cổ vịt chiên qua dầu, tỏa mùi thơm lừng. Lại phơi khô gió, mang theo hương vị ngai ngái như thịt bò khô, từng thớ thịt săn , ăn thơm lừng thấy thèm. Anh đó, say sưa gặm nhấm.

Chiếc cổ vịt đừng thấy ít thịt nhiều xương, nhưng hương vị thì khó cưỡng. Để gặm sạch từng thớ thịt nhỏ trong mỗi kẽ xương cũng chẳng dễ dàng. Vả , thịt dai dai nhai kỹ, càng ăn càng thấy đậm đà. Chẳng thua kém gì thứ thịt bò khô đắt tiền họ vẫn thường mua bên ngoài.

Hai bạn lúc đầu chẳng để tâm mấy, thấy ăn ngon lành đến , còn ngỡ cố ý làm bộ. Rằng mua đồ chê thì cố tình ăn cho vẻ ngon miệng. Họ quá để ý.

Thế nhưng ăn thực sự quá đỗi ngon lành, khiến phát thèm. Người bên cạnh dù thừa cố ý, nhưng vẫn nuốt nước bọt ừng ực.

Lập tức sán tới hỏi xin: “Cho một miếng, mau lên!”

Giờ đây, họ chẳng còn để ý chuyện tranh cãi gì nữa, chỉ nếm thử rốt cuộc là thứ gì mà thể khiến ăn ngon đến . Người đàn ông mua cổ vịt chẳng nỡ bóc thêm một cái mới. Trước đó mua ba cái, định mỗi một cái. Ấy mà giờ keo kiệt đến mức lấy cái đang ăn dở, bẻ đôi hai khúc ở phía .

Người bạn nhịn mà bĩu môi: “ là nhỏ nhen.”

Dù buông lời chê bai, tay vẫn vươn nhận lấy miếng cổ vịt mà gặm ngon lành.

Cứ thế, từ một ban đầu, giờ ba say sưa gặm nhấm món cổ vịt treo gió .

---

Loading...