Lục Ngọc tới cổng thôn, xuống xe khách cùng Phó Cầm Duy. Trên sống lưng đều mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, tai cũng đỏ bừng, đường nét mặt càng thêm kiên nghị.
Họ tới nhà Lục Ngọc. Lúc phần lớn còn đang làm việc ngoài đồng, đường thấy ai. Ngoài sân nhà Lục Ngọc, họ thấy Lục đang thơ thẩn, mất hồn mất vía.
“Mẹ!” Lục Ngọc cất tiếng gọi.
Mẹ Lục nhanh chóng lau nước mắt, miễn cưỡng mỉm : “Tiểu Ngọc về .”
Lục Ngọc cha đều là thành thật, giờ đẩy lên đầu ngọn sóng, khỏi trong lòng họ dằn vặt bao. Cả hai chỉ sự việc sớm lắng xuống, ai ngờ còn gặp tên du côn Lâm Mạnh.
Lục Ngọc Phó Cầm Duy bên cạnh, với : “Mẹ, con sẽ theo về nhà, chính thức về nhà chồng, sống đàng hoàng với .”
Mẹ Lục mừng rỡ, nhưng sợ vô tình to khiến Lục Ngọc chịu thêm áp lực. Bà cố mặt cô để dò hỏi ý tứ.
Mẹ Lục chuyện nhưng ngại Phó Cầm Duy đang bên cạnh.
Lục Ngọc rút một trăm bốn mươi đồng tệ trong túi , đưa cho Lục và dặn dò: “Số tiền tuyệt đối đừng để ai . Cứ giữ dành dụm phòng khi túng thiếu, con với Cầm Duy sẽ mua cho chút lương thực. Tối đến, cứ giấu trong hầm đất, đừng để khác thấy.”
Nơi họ sống đều là những ngôi nhà cũ kỹ từ , nhà nào cũng hầm đất. Kể từ hòa bình lập , phần lớn đều bỏ hoang. Một gia đình chuyển về thị trấn sinh sống, nhưng chẳng đoái hoài gì đến những căn nhà cũ nữa.
Mẹ Lục há miệng định từ chối, nhưng thấy trong nhà thực sự khó khăn cùng cực, đành thở dài : “Lương thực thì cha nhận, còn tiền con cứ giữ lấy.”
Từ nhỏ, thể trạng của Lục Ngọc gầy yếu hơn khác, làm nổi việc đồng áng. Sau về nhà họ Phó, bà sợ con gái ăn hiếp.
Lục Ngọc : “Mẹ, cứ giữ , trong nhà cũng cần tiền mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-28.html.]
Đồng tiền tuy ít nhưng thể giải quyết việc lớn, những khoản cần dùng tiền thì nhiều vô kể. Cha Lục dễ mở lời nhờ vả khác, cho dù gặp chuyện khó xử, họ thường tự xoay sở, gánh vác.
Việc Lục Ngọc về nhà họ Phó là một lối thoát nhất.
chồng cô, Tiêu Thái Liên, là tiếng khó tính, bà cũng liệu hòa thuận với con dâu . Có tiền bên cạnh sẽ khiến Lục Ngọc tự tin hơn phần nào.
Mẹ Lục Phó Cầm Duy : “Sau hai đứa sống với thật hòa thuận. Nếu Lục Ngọc lỡ lời lỡ làm gì sai trái, con cứ với , sẽ răn dạy nó, nhưng tuyệt đối đừng đánh đập nó.” Lối sống ở thôn quê còn nhiều khắc nghiệt, đánh vợ là chuyện như cơm bữa, bà cũng chẳng yên lòng.
Phó Cầm Duy đáp: “Con đánh phụ nữ ạ.”
Mẹ Lục : “Vậy thì . Thôi , pha chút nước đường cho con nhé.”
Phó Cầm Duy điều kiện nhà Lục Ngọc , liền : “Dạ thôi, con dám làm phiền ạ.”
Mẹ Lục : “Con đừng khách sáo.”
Bà lúng túng tay chân, đối diện với con rể mới như thế nào.
Phó Cầm Duy vẫn từ chối, nhưng Lục Ngọc bên cạnh kịp thời ngăn .
Lúc Lục mới nhà. Lục Ngọc nhỏ: “Nếu cho bà làm gì đó, e là bà sẽ vui , cứ uống .”
Phó Cầm Duy gật đầu. Qua một lúc, Lục từ trong nhà bưng một bát nước đường đầy tràn, pha bằng nước giếng mát lạnh. Uống trong miệng ngọt lịm, đó là thức uống ngon lành nhất mà từng thưởng thức.
---