Lục Ngọc ngâm miến từ sớm.
Chị Ba Phó từng qua loại nhân bánh lạ lùng , nhưng nghĩ đến thôi mà nước dãi ứa .
Chị làm phụ Lục Ngọc nhưng cô bé vô cùng nhanh nhẹn, việc đều cần chị nhúng tay . Một cô cắt cải trắng thành hai khúc đều , rắc muối lên dùng cục đá to chèn chặt.
Chị Ba Phó tấm tắc khen: “Cũng nhà chúng phúc đức gì mà cưới em về. Bây giờ, ba của em chỉ mong ngóng đến ngày em nấu cơm thôi đấy.”
Tài nấu ăn của Lục Ngọc sắp nổi tiếng khắp nhà họ Phó . Cho dù là tiện tay làm một món nhỏ cũng ngon gấp mười so với họ làm.
Ngày Lục Ngọc nấu cơm, cứ bốn ngày đến lượt một . Cả nhà đều vui mừng như đón Tết . Chỉ là Tiêu Thái Liên vẻ hài lòng. Bà lén lút với mấy cô con dâu, để Lục Ngọc nấu cơm nữa.
Bà lo rằng một khi cô nấu cơm, lương thực hao hụt nhanh, vì ai nấy cũng chỉ chờ đến ngày cô nấu mới dám ăn thật thỏa thích.
Lời của chồng, mấy cô con dâu tiện gì. Họ về với chồng . Thế là mấy em thi tìm Tiêu Thái Liên, rằng bây giờ việc ngoài đồng nhiều, cũng mệt mỏi, bình thường ăn thỏa mãn chỉ đợi ngày Lục Ngọc nấu để bồi bổ cho sức.
Nếu chút niềm vui cũng tước đoạt của họ, thì họ sẽ chẳng thiết làm gì nữa.
Chị Ba Phó kể giống như một chuyện vui, còn thuật nguyên văn lời của chồng cho Lục Ngọc : Nếu Lục Ngọc, các con ăn cơm nữa , chiều riết đ.â.m sinh tật ?
Mấy em nhà họ Phó tranh luận, rằng bây giờ nhờ bán cổ vịt, trong nhà cũng của ăn của để, ăn uống cũng chẳng hề lãng phí, cớ ?
Người nhà họ Phó vốn hiếu thuận, bình thường Tiêu Thái Liên một là một. riêng đối với chuyện Lục Ngọc nấu ăn, họ nhường nửa bước.
Chị Ba Phó thấy Lục Ngọc nấu ăn, trong lòng khỏi khen ngợi. Người nhà họ Phó nấu ăn cũng chỉ là nấu cho xong bữa, cũng chỉ Lục Ngọc là còn tâm tư, nhàn nhã bày biện những món ngon lạ miệng cho cả nhà.
Ví dụ như món há cảo , họ thì tuyệt đối chịu làm. Nhà đông như , nhào nặn bao nhiêu cái chứ?
Người thường mấy cô con dâu mới về nhà, ít nhiều cũng chịu thiệt thòi chút đỉnh. ở nhà họ Phó, căn bản là chẳng ai làm khó dễ Lục Ngọc cả, dỗ dành cô còn kịp nữa là.
Tất cả đều chỉ mong Lục Ngọc nấu những món ngon để cải thiện cuộc sống cho cả nhà.
Quan hệ giữa Lục Ngọc với cả nhà Phó vô cùng, hễ ngoài hỏi tới Lục Ngọc, bất kể hỏi ai cũng đều nhận lời khen ngợi. Giờ đây, vị thế của cô trong thôn ngày càng củng cố vững chắc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-133.html.]
Thấy , ai nấy đều thèm thuồng , mấy bà thím ban đầu còn chê Lục Ngọc gầy gò yếu ớt thể đồng, lúc chọn con dâu bỏ qua cô, giờ đây đều hối hận ngớt, thầm nghĩ nhà họ Phó thật may mắn, nhặt của hời.
Người nhà họ Phó cũng trêu , trong những năm tháng kham khổ , ăn uống dầu mỡ gì. Cứ mỗi khi Lục Ngọc nấu món gì ngon, họ bắt đầu khoe khoang, khiến khác phát thèm.
Dân làng riết cũng thấy phiền với vẻ đắc ý của họ, nhưng khỏi tò mò Lục Ngọc nấu món gì ngon đến thế.
Vì nhà họ Phó cứ rêu rao mãi, nên trong thôn bắt đầu kiến nghị với trưởng thôn, Lục Ngọc nấu cơm cho cả làng ăn. trưởng thôn gạt , bảo rằng lương thực trong thôn vốn dư dả, nấu ngon đến mấy thì cũng ích gì cơ chứ.
Lục Ngọc chị ba , cũng vui vẻ đáp lời: “Nếu thích, ngày mai em sẽ làm nhiều hơn một chút là ạ.”
“Được thôi!” Chị ba Phó mừng rỡ khôn xiết, chị vốn là miệng rộng, chuyện gì cũng chẳng thể giấu . Ngày mai Lục Ngọc mới bắt tay nấu, mà chị một vòng khắp xóm, chẳng mấy chốc nửa thôn đều tin ngày mai Lục Ngọc sẽ gói há cảo cho nhà ăn.
Dân làng xong đều ngưỡng mộ đến phát thèm.
“Quả nhiên vẫn là thanh niên mới cách ăn ngon!”
“Nói gì thế, đồ ngon thì ai mà chẳng ăn. Chỉ là chúng nỡ dùng bột với thịt thôi chứ!”
“Tôi cũng thèm há cảo quá, nửa năm ăn.”
“Thèm thì cứ thèm , bây giờ bột mì trắng giá lắm, gần năm hào một cân đấy.”
Mấy bà thím bên cạnh chuyện rôm rả, nhưng những khác từng ăn há cảo, chỉ hai tiếng thôi cũng đủ chảy nước miếng .
“ là Phó Cầm Duy phúc thật!” Đám đàn ông trong thôn khỏi ganh tỵ. Lục Ngọc xinh , còn tay nghề nấu nướng khéo léo như , ông trời đúng là quá thiên vị !
Chị ba Phó khác khen Lục Ngọc còn vui hơn cả cô, khi một vòng quanh thôn, đột nhiên từ xa thấy một , bèn hỏi: “Kìa, đó là Lâm Hâm ?”
Mọi thuận theo hướng mắt chị ba sang, nhao nhao : “Thật sự là , về đây ?”
Lâm Hâm là em trai ruột của bà Lục, năm đó vì đánh mà tống giam mấy năm. Sau khi tù thì biệt xứ làm ăn, là kiếm chút tiền.
---