Ông bác Lục hận thể quỳ sụp xuống mặt trưởng thôn. Trưởng thôn : “Nếu làm bản kiểm điểm, vẫn còn cách khác.”
Đôi mắt ông bác Lục sáng rỡ, rõ là cách gì vội vàng gật đầu lia lịa: “Tôi đồng ý, đồng ý!”
Trưởng thôn thong thả : “Hiện giờ chúng đang áp dụng phương pháp ủ phân mới, chú với vợ chú hãy phụ trách việc thu gom phân bón của cả thôn.”
Mặt ông bác Lục tái mét. Ông là cực kỳ sĩ diện, ngay cả việc dọn dẹp nhà xí trong nhà cũng thuê khác làm. Giờ bắt ông đào và thu gom phân của cả thôn, chỉ nghĩ đến cái mùi thôi chịu nổi: “Còn cách nào khác , thưa trưởng thôn?”
Trưởng thôn nhíu mày, giọng điệu cứng rắn: “Đây lúc để chú cò kè mặc cả.”
Ông bác Lục đành miễn cưỡng đồng ý. Vừa về tới nhà, thấy Lục Kiều đang nấu cơm bên bếp lò, ông liền nổi cơn thịnh nộ, vươn tay tát mạnh mặt cô một cái: “ là mệnh nha mà cứ đòi sống kiểu tiểu thư!”
Lục Kiều kịp phòng , đánh rơi cả hoa tai, vành tai bắt đầu rỉ máu, lập tức gào thảm thiết.
Bác gái Lục vội vàng chạy tới can ngăn: “Ông làm gì ?”
Ông bác Lục giận đến tím mặt: “Bà còn hỏi làm gì? Sao bà quản con gái của bà cho ? Xem cái thứ con gái bà dạy dỗ kìa, thật là hạ tiện!”
Ông bác Lục tức điên , căn bản ai ngăn nổi ông , ông đánh cả vợ lẫn con gái. Không chỉ mất toi cái cơ hội làm việc ở huyện, ngay cả chức văn thư của thôn cũng mất, giờ còn bắt làm cái công việc dơ bẩn như .
Tất cả đều tại lũ đó ngày ngày giở trò, đây ầm ĩ đến mức mất hết mặt mũi, bây giờ còn thê thảm hơn bội phần.
…
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy về đến nhà. Trông như lời gì với cô.
Lục Ngọc theo phòng. Ban ngày, căn phòng phần u tối, hai cũng bật đèn, cứ thế lặng lẽ giữa bóng tối nhập nhoạng.
Phó Cầm Duy khẽ : “Lục Kiều thành phố để sống một cuộc sống , đúng ?”
“Vâng.” Lục Ngọc gật đầu. Điều thì còn hỏi ? Ngay cả một thiếu gia nhà giàu trong làng như Phó Cầm Duy mà cô còn lọt mắt xanh, lòng cô chỉ trèo cao.
“Vậy còn em thì ?” Phó Cầm Duy thẳng Lục Ngọc. Từ đến nay, hai họ từng đề cập đến vấn đề .
Lục Ngọc xinh hơn Lục Kiều, giỏi giang việc bếp núc, lý trí và mục tiêu rõ ràng. Một như , liệu cam lòng ở chốn nông thôn cả đời ?
Tuy hai kết hôn, nhưng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-116.html.]
Nói chừng Lục Ngọc cũng sớm những dự định khác cho riêng .
Lục Ngọc hỏi cho sững , nhất thời trả lời . Giọng Phó Cầm Duy chợt trở nên lạnh nhạt: “Tôi .” Rồi lưng bước ngoài.
Lục Ngọc vội gọi : “Này!”
Tối hôm đó, Phó Cầm Duy trải chiếu xuống đất. Lục Ngọc gọi lên giường ngủ, nhưng chỉ : “Đừng thử thách bản lĩnh đàn ông.”
Cô sững , nhưng cũng nài nỉ thêm. Lần đầu tiên cô ngủ một chiếc giường rộng rãi đến , nhưng đêm đó trằn trọc mất ngủ.
Ngày hôm , Phó Cầm Duy dậy sớm, cuộn chăn đệm đặt lên nóc tủ.
Lục Ngọc ngủ cả đêm. Phó Cầm Duy cựa , cô tỉnh giấc, giường lặng lẽ .
Anh dọn dẹp xong, trong phòng, dường như điều gì đó với cô.
Lục Ngọc vẫn kiên nhẫn chờ đợi lên tiếng.
Ai ngờ chẳng năng gì, chỉ vội vã bước ngoài.
Để cô một ủ rũ giường. Cô cũng thu dọn chăn màn ngoài. Bữa cơm trong nhà là do bốn cô con dâu luân phiên nấu mỗi ngày.
Hôm nay đến phiên chị cả. Chị đặc biệt thích làm bánh rán kèm theo một nồi cháo lớn. Chị lấy dưa muối nhà làm cắt thành sợi, đựng đĩa. Dưa muối mặn chát đến nỗi, ăn một sợi dưa đủ để ăn một miếng bánh, đó còn uống thêm cả ca nước lớn.
Chị cả thấy Lục Ngọc dậy sớm, vui vẻ hỏi: “Tiểu Ngọc, món dưa muối trộn em làm hôm qua công thức thế nào ? Dưa muối nhà mà em cũng thể chế biến thành giòn sần sật, thanh mát miệng như thế, đúng là tài tình!”
Hôm qua, cả nhà ăn đủ no, lúc đồng còn cho ít thức ăn hộp cơm.
Lục Ngọc chủ động : “Buổi sáng chị cả bận rộn đủ điều, vẫn nên để em nấu nướng cho ạ.” Nhà chị cả con nhỏ, buổi sáng lo cho và con bé còn đủ thời gian !
Chị cả ngần ngừ đáp: “Thế thì ngại lắm.”
Lời dứt, tiếng con trai chị trong phòng gọi .
Chị cả áy náy, : “Vậy đành làm phiền em nhé. Thằng bé nghịch như quỷ sứ nhà chị, ba ngày đánh là y như rằng trèo lên nóc nhà dỡ ngói ngay mà.”
---