"Hai đến nhà họ Cố làm loạn như , và Cố Uý sắp ly hôn . Tôi lừa , họ yêu cầu tay trắng, còn trả tiền nuôi dưỡng, học phí, viện phí."
Tôi cố làm vẻ tủi họ: "Hai vẽ tranh kiếm chẳng bao nhiêu tiền. Bố, , hai bao nhiêu tiền, lấy chúng cùng góp ."
Ánh mắt bố lóe lên, ông run rẩy: "Nhà họ Cố giàu như , còn quan tâm chút tiền ? Con sẽ lừa bố chứ."
Tôi giơ điện thoại lên, bật đoạn ghi âm trong thư phòng nãy, bên trong chỉ nửa đoạn đầu. Bố xong sắc mặt đen .
"Ông Cố , nếu chúng trả tiền, sẽ tìm luật sư kiện chúng ."
Bàn tay bố run rẩy chỉ : "Con đừng cái gì 'chúng '. Người mà tìm là con, chúng . Bố và con tiền, ngày mai, , bây giờ chúng sẽ về."
Họ xách hành lý, dắt tay em trai xa, miệng còn lẩm bẩm: "Không việc gì thì đừng liên lạc với bố ."
Bóng dáng bố lẫn đám đông, trong lòng dâng lên một chút đắng chát, chỉ thôi.
19
Trở về căn hộ, Cố Uý ở cửa, sắc mặt lạnh lùng.
"Sao ?"
"Thật sự định ly hôn với ?"
"Thế thì ?" Đẩy cửa phòng, thở phào nhẹ nhõm đổ xuống ghế sofa.
"Lâm Phi Phi, tối qua em còn yêu một cách bình đẳng." Ghế sofa bên cạnh lún xuống một , gối đầu lên đùi .
"Không ly hôn thì làm yêu đương ?"
Anh vẻ bừng tỉnh, cúi xuống, hôn lên trán .
"Chuyện bên bố , cứ giao cho xử lý. Cuộc hôn nhân , sẽ ly hôn."
Tôi dậy: "Tại ?"
"Không sự bảo vệ của luật hôn nhân, an ." Anh ôm lòng.
Tim nhói lên: "Cố Uý, vì em lừa , nên ..."
"Đừng nghĩ linh tinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nhien-khoi-diec-roi/chuong-9.html.]
"Vậy xem, suy nghĩ ? Mỗi em nghĩ gì, đều đoán ."
"Sau sẽ cho em ." Cố Uý dậy, nắm tay , "Hôm nay cả ngày ăn gì, vợ thể cùng lấp đầy cái bụng ?"
"Được thôi, nhưng trả tiền."
Anh cưng chiều véo mũi : "Em kiếm từ còn đủ nhiều ?"
"Hôm nay trả bố một khoản tiền lớn ?" Tôi giả vờ lầm bầm một .
"Biết , đồ tham tiền bé nhỏ, mời."
Tôi vui vẻ nhảy từ ghế sofa lên, hôn nhẹ một cái lên má : "Cảm ơn chồng."
Đột nhiên, nghĩ đến một , nghiêm túc với : "Anh còn cần giải quyết chút đào hoa của nữa."
"Hứa Nặc? Anh ."
20
Khi Hứa Nặc chặn đường, đang vẫy taxi.
Cô mắt đỏ ngầu: "Cô dùng thủ đoạn gì , nuôi với , bảo đưa du học nước ngoài."
"Tôi chẳng làm gì cả, việc đưa cô du học là quyết định của gia đình cô."
"Lâm Phi Phi, con tiện nhân ." Cô vung tay, đẩy về phía con đường đông xe qua .
Một cánh tay mạnh mẽ kéo . Ngược , Hứa Nặc do giày cao gót quá cao, mất thăng bằng ngã xuống đường, tiếng còi xe như sấm rền, khi chiếc xe sắp đ.â.m cô thì phanh gấp .
Người lái xe thò đầu : "Ăn vạ ? Có mắt đấy?"
Hứa Nặc hoảng loạn dậy, mắt ngấn lệ, khẽ gọi: "Anh Cố Uý."
Cố Uý nắm c.h.ặ.t t.a.y , đó một lớp mồ hôi mỏng: "Hứa Nặc, việc cô du học là do . Tôi chút cảm giác nào với cô. Nếu để cô còn giở trò gì nữa, dù là phụ nữ, cũng sẽ nương tay."
Ánh mắt lạnh lẽo toát hàn ý, Hứa Nặc cứng đờ tại chỗ.
Cố Uý nắm tay : "Đi thôi, vợ, đưa em đến một nơi."
"Đi ?"
Trên khuôn mặt cứng nhắc của lộ một nụ dịu dàng: "Đến đó em sẽ ."