Tự nhiên khỏi điếc rồi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-10 18:47:13
Lượt xem: 2,155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

14

Tần Lạc Thi đưa khám bác sĩ, may mắn là thương xương cốt, chỉ bầm tím, bác sĩ kê ít thuốc bôi ngoài. Tôi từ chối cô đưa về, tự bắt taxi về nhà.

Khi xuống taxi, thấy Cố Uý, mặc một bộ đồ ngủ màu xám, khí chất cao quý khó che giấu, mái tóc mái rủ tự nhiên trán, toát lên vẻ lười biếng thoải mái, qua đường qua đều ngoái .

Tôi khập khiễng bước tới, nhíu mày: "Chân em ?"

"Không , ngã một chút. Sao ở đây?"

"Ra ngoài đổ rác, vô tình cửa khóa. Em lưu dấu vân tay cho , nên đành đây đợi em." Anh bất lực bĩu môi, giọng điệu ấm ức.

Trong chớp mắt, xổm xuống.

"Làm gì?"

"Lên , cõng em."

Tôi chần chừ vài giây, sấp tấm lưng rộng lớn của Cố Uý. Anh hỏi : "Nghiêm trọng ? Bác sĩ ?"

"Không , lẽ mai là khỏi ."

Đầu tựa vai Cố Uý, ánh đèn vàng mờ ảo, làm nổi bật đường nét gương mặt góc cạnh và lạnh lùng của .

Dễ dàng khiến liên tưởng đến Cố Uý năm mười sáu tuổi.

Tôi từ thị trấn nhỏ thi đỗ Trường cấp ba trọng điểm của thành phố, xa lánh. Cô bạn cùng bàn Đường Nghiên lén lút nhét chiếc đồng hồ hàng hiệu của cô cặp sách của , lẩm bẩm rằng chiếc đồng hồ của biến mất.

Cả lớp tự lục cặp sách để kiểm tra, từ trong cặp lôi chiếc đồng hồ của Đường Nghiên, ngây như phỗng.

Cô giáo cho rằng đó là trò đùa giữa bạn bè, nên nhẹ nhàng bỏ qua. Cả lớp nhạo là kẻ trộm. Tan học tự học buổi tối, trốn sân thượng nức nở. Trong góc tiếng động lạ.

Tôi lau nước mắt, nức nở hỏi: "Ai ở đó?"

Cố Uý tiến lên một bước, vặn ánh trăng. Anh đưa cho một gói khăn giấy: "Lau nước mắt , sẽ với ai ."

Tôi ngây một lúc lâu mới phản ứng , ngơ ngác gật đầu.

Sau mới là Cố Uý, hotboy của lớp Một. Gói khăn giấy dùng một nửa đó, giống như một hạt giống nhỏ bé, nở một bông hoa trong tuổi thanh xuân hoang vắng.

Tâm sự thầm kín của tuổi niên thiếu, chôn vùi từ lâu. Cố Uý đặt xuống, tay vẫy vẫy mắt : "Lâm Phi Phi, mở cửa ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-nhien-khoi-diec-roi/chuong-7.html.]

Tôi hồn: "Cố Uý, bây giờ còn thích lên sân thượng hóng gió ?"

"Lâu , tự nhiên em hỏi ?"

Tôi lắc đầu, nắm tay , ấn khóa cửa vài : "Sau nếu em ở nhà, thể tự mở cửa."

15

Vào phòng, phát hiện giường .

Tôi hỏi : "Anh còn định ở đây bao lâu nữa?"

Anh gần, thì thầm bên tai , thở ấm áp phả khiến nhột: "Giường cũng , vân tay cũng thêm , em đuổi ?"

Tim bối rối thôi: "Cũng, cũng thể cứ ở nhà em ăn chứ."

Cố Uý véo má : "Biết , nhóc tham tiền."

Anh giơ điện thoại lên, lát , nhận tin nhắn báo tiền về tài khoản, ba vạn tệ.

"Đủ ?"

Tôi né tránh ánh mắt nóng bỏng của , chuyển đề tài: "Rốt cuộc mới đồng ý ly hôn?" Ngón tay siết chặt gấu váy, dùng khóe mắt quan sát sự đổi biểu cảm của .

Cố Uý giơ tay lên, ép đối mặt với : "Lâm Phi Phi, thích em, sẽ ly hôn với em."

Nghe câu trả lời của , thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lấy hết dũng khí, đối diện với ánh mắt : "Cố Uý, nếu, em nếu, yêu đương thì em một mối quan hệ bình đẳng, vì thương hại trách nhiệm."

"Em nghĩ như ?"

"Hả?"

Anh nâng mặt lên, ngón tay cái thô ráp miết miết : "Lâm Phi Phi, phân biệt sự khác giữa thông cảm, thương hại và tình yêu. Anh thích em, từ lâu ."

Mũi cay cay, khóe mắt rưng rưng, kịp mở miệng, hôn xuống: "Vợ ơi, chúng cùng thử giường mới nhé."

Cánh tay dài đẩy một cái, chúng cùng ngã xuống giường.

Anh vòng tay ôm eo , hôn sâu hết đến khác, tình ái dâng trào, như pháo hoa bay lên cao vút, rải xuống những đốm lửa giăng kín bầu trời.

Loading...