Nói , cô thèm Tịch Trình thêm một cái nào nữa, cứ thế bước thẳng ngoài. Cánh cửa mở đóng , một tiếng “Rầm” vang lên, ngăn cách hai thành hai thế giới.
Tưởng Chiếu Vãn ánh nắng ngoài cửa, đột nhiên thở phào một dài, như thể xiềng xích của quá khứ gỡ bỏ.
Cô bước nhanh nhẹn ngoài. Chiếc Rolls-Royce màu trắng mở cửa sổ, Tịch Hạc Hiên đang tựa đầu chống tay, gió làm rối tung mái tóc , điếu t.h.u.ố.c cháy hết kẹp giữa ngón tay, trong làn khói trắng lượn lờ, đôi mắt nheo , toát lên vẻ lười biếng và gợi cảm khó tả.
Tưởng Chiếu Vãn hồi lâu mới bước lên xe. Tịch Hạc Hiên hỏi.
- Nói xong ?
Giọng điệu âm trầm. Tưởng Chiếu Vãn nhận sự vui của , .
- Sao thế? Gặp em trai còn làm ghen ?
Tịch Hạc Hiên nhíu mày.
- Cậu em trai .
Anh dừng , đầu cô.
- Anh cũng em gặp .
Tưởng Chiếu Vãn vẻ mặt giận dỗi của , nhịn bật . Cô đưa tay ôm lấy mặt , xoay đầu , mắt và .
- Chỉ là cuối cùng thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều.
Quá đỗi dịu dàng… Tịch Hạc Hiên mắt cô, đưa tay nắm lấy tay cô, .
- Anh…
Lời khỏi miệng, điện thoại trong tay Tưởng Chiếu Vãn đột ngột reo lên, khiến tất cả những gì tắc nghẹn trong cổ họng.
Tưởng Chiếu Vãn buông tay, điện thoại. Giọng trong trẻo của Peter truyền đến từ đầu dây bên .
- Tưởng! Tôi đến Trung Quốc , cô đang ở ? Tôi cần cô đến đón! Hình như lạc …
Sắc mặt Tịch Hạc Hiên cứng đờ. Tưởng Chiếu Vãn liếc , thầm than trong lòng rằng hôm nay thật sự là ngày đen đủi.
Ở đầu dây bên , Peter vẫn đang lo lắng .
- Cha bảo đến Trung Quốc học cao học, giờ là sinh viên ở đất nước của các , cô thể bỏ mặc .
Anh năng gay gắt. Trong mấy tháng , học nhiều thứ về chủ nghĩa quốc gia, quen thói nâng một chuyện nhỏ lên tầm vĩ mô. Anh tin, như mà Tưởng Chiếu Vãn còn dám bỏ rơi ở sân bay.
Tưởng Chiếu Vãn giọng điệu tự hào của , buồn bất lực.
- Gửi vị trí cho , sẽ đến đón .
Cô cúp máy, bên nhanh chóng gửi địa chỉ. Tịch Hạc Hiên cau mày.
- Em định để đón đấy chứ?
Tưởng Chiếu Vãn .
- Em lái xe đến đây, cho em mượn xe của nhé?
Tịch Hạc Hiên lạnh một tiếng, đạp chân ga, chiếc xe lao vút ngay lập tức.
Địa chỉ Peter gửi khá xa. Khi đón , trời tối. Anh đến sớm, trường khai giảng. May mắn , đồ đạc mang theo nhiều, Tưởng Chiếu Vãn đặt phòng khách sạn cho mạng.
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Peter cô với vẻ mặt ai oán.
- Tưởng, cô định cho ở khách sạn ?
Tưởng Chiếu Vãn bật , kịp lên tiếng thì Tịch Hạc Hiên .
- Chứ còn gì nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-gan-bo-than-thiet-den-ho-sau-ngan-cach/chuong-30.html.]
Giọng lạnh trầm, vô cớ khiến Peter cảm nhận sự thù địch. Anh vẫn nhớ đàn ông , chính là lừa dối Tưởng Chiếu Vãn, mà Tưởng Chiếu Vãn dễ dàng tha thứ cho !
Anh hừ lạnh một tiếng.
- Tôi ở nhà Tưởng!
Tịch Hạc Hiên lạnh lùng, nhấn từng chữ.
- Cậu! Mơ! Đi!
Tưởng Chiếu Vãn ôm cái đầu đau nhức thôi.
- Được , , sẽ ở khách sạn.
- Không . - Peter đầu , trở về vẻ đáng thương.
- Tôi sợ ở một .
Tưởng Chiếu Vãn nghẹn trong cổ họng, sang Tịch Hạc Hiên. Đối phương trưng vẻ mặt kiểu: “Em dám cho ở nhà em, sẽ ném cả hai xuống” khiến cô bất lực .
- Vậy các thế nào?
- Tôi , sợ, ở khách sạn một . - Peter .
Khóe môi Tịch Hạc Hiên cong lên nụ , nhưng đáy mắt lạnh lẽo như băng.
- Không ở khách sạn một , thôi, ở nhà .
Anh Peter, .
- Tôi sẽ chăm sóc chu đáo…
Ánh mắt Tịch Hạc Hiên quá đáng sợ. Peter bỗng dưng rùng , khỏi run lên. Anh vội vàng Tưởng Chiếu Vãn.
- Tôi…
- Dừng . - Tưởng Chiếu Vãn cắt ngang khi kịp .
- Thế . Không ở khách sạn, cũng một nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đầu cảnh vật ngoài cửa sổ xe, mặc kệ hai họ.
Peter cứng họng. Anh liếc Tưởng Chiếu Vãn, Tịch Hạc Hiên, hừ lạnh một tiếng, gì thêm.
Mấy đêm họ sống thế nào, Tưởng Chiếu Vãn hề . Tưởng Chiếu Vãn chỉ , mệt mỏi cả ngày trời cuối cùng cũng nghỉ ngơi. Cô trở về nhà, cửa mở, cô sửng sốt, cẩn thận bước thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, sự cảnh giác trong lòng lập tức thả lỏng.
Bước trong, quả nhiên thấy ông bà ngoại đang bưng thức ăn từ bếp . Thấy cô, họ vẫy tay, .
- Sao giờ cháu mới về? Cơm nước làm xong hết .
Lần cô để mật khẩu cho ông bà. Vốn định khi nào bận rộn xong sẽ về Cáp Nhĩ Tân thăm hai cụ, ngờ họ đến nhanh hơn cả cô.
Tưởng Chiếu Vãn cảm động áy náy, vội vàng tới giúp đỡ.
Bà ngoại phía cô.
- Cậu trai ?
Tưởng Chiếu Vãn ngẩn một lát, đó mới hiểu bà đang đến Tịch Hạc Hiên, cô .
- Đương nhiên là về nhà ạ.
Bà ngoại thở dài.
- Bà cứ nghĩ, hai đứa cháu quan hệ gì đó chứ.
- Bà ngoại. - Tưởng Chiếu Vãn dở dở , đó cùng ông bà ngoại đùa vui vẻ.