Tưởng Chiếu Vãn thở dài, bình tĩnh .
- Chúng camera hành trình ghi bộ, xin bà rời ngay, hoặc cùng chúng đến đồn cảnh sát.
Cô một cách khéo léo. Người phụ nữ thấy giọng cô thì đột nhiên khựng , nhanh chóng đầu. Bốn mắt chạm , Tưởng Chiếu Vãn cũng sững sờ.
Là của Tịch Trình!
Mẹ Tịch ban đầu chỉ thấy chiếc xe đỗ bên đường, ở xe, là xe sang, ngờ chính là Tịch Hạc Hiên và Tưởng Chiếu Vãn.
Nếu là bọn họ, bà thà "ăn vạ" xe tải lớn còn hơn là bén mảng tới đây! Bà nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.
Dưới ánh mắt trêu chọc của Tịch Hạc Hiên, bà giơ tay phủi lớp bụi bẩn dính , một lời lưng định bỏ .
- Khoan . - Tịch Hạc Hiên cất lời. Anh hề chút thiện cảm nào với phụ nữ phá hoại gia đình , giọng điệu tự nhiên cũng lạnh .
- Ăn vạ hóa cần trả giá gì ?
- Trả giá? – Mẹ Tịch lẩm bẩm lặp từ , giống như chạm nỗi đau nào đó, bà lập tức nhảy dựng lên.
- Tịch Trình các hại còn đủ t.h.ả.m ? Các còn cái giá nào nữa?
Nói , bà sang Tưởng Chiếu Vãn, chắp hai tay cầu xin.
- Cô buông tha cho chúng ? Tịch Trình bây giờ quá khổ !
Tưởng Chiếu Vãn khó hiểu bà . Khuôn mặt đầy bụi đất của bà khác hẳn vẻ hống hách kiêu ngạo đây. Cô khỏi thắc mắc, cho dù Tịch Trình nghỉ việc ở Thịnh Đỉnh, với năng lực của cũng đến mức thê t.h.ả.m như .
Cô nhịn hỏi.
- Bà…
Đáng tiếc, thốt một từ, Tịch như quả b.o.m châm ngòi, hốc mắt bà chợt đỏ hoe, giận dữ .
- Từng các đều thấy Tịch Trình sống , thấy sống ! Bây giờ nó tù , các vui lắm ?
Bà lướt qua hai , đột nhiên bật nức nở.
- Chiếu Vãn, Chiếu Vãn, cô là phụ trách Phù Thị, cô cách đúng ? Cô đưa nó ngoài … Tôi dùng hết tiền để thuê luật sư , hết cách …
- Vào cơ? - Tưởng Chiếu Vãn khó hiểu Tịch Hạc Hiên, Tịch Hạc Hiên nhún vai, tỏ vẻ gì.
Mẹ Tịch bình tĩnh một lát.
- Công ty của Tịch Trình xảy chuyện, Tịch Trình với tư cách là đại diện pháp luật bắt… Trước khi nó còn gặp cô, cô giúp nó , dù cũng là tình nghĩa bao năm qua…
Sau khi tiễn Tịch về, suốt quãng đường, Tưởng Chiếu Vãn tra rõ chuyện. Đại khái là Tịch Trình nhận tội khác, gánh hết trách nhiệm bắt.
- Em định giúp ? - Tịch Hạc Hiên mặt mày âm trầm thẳng con đường phía .
Tưởng Chiếu Vãn lắc đầu.
- Không, em chỉ gặp .
Không lòng thương hại sự đồng cảm, cũng để nhân cơ hội giáng thêm một đòn, chỉ là Tịch Trình gặp cô, và cô cũng chợt nhớ , mối quan hệ giữa hai dường như vẫn còn là một dấu ba chấm, bao giờ đặt dấu chấm hết.
Tưởng Chiếu Vãn trong phòng thăm gặp một lát, cảnh sát trại giam dẫn Tịch Trình bước .
Tịch Trình sững sờ khi thấy cô. Tưởng Chiếu Vãn vẫn khá bình tĩnh, thậm chí còn mỉm .
- Đã lâu gặp, Tịch Trình.
Cảnh sát trại giam dẫn Tịch Trình đến chỗ , đóng cửa . Trong căn phòng thăm gặp tĩnh lặng, nhất thời chỉ còn hai họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-gan-bo-than-thiet-den-ho-sau-ngan-cach/chuong-29.html.]
Tưởng Chiếu Vãn Tịch Trình. Chỉ vài tháng gặp, dường như trở thành một mà cô hề quen . Quầng mắt thâm đen, khuôn mặt trắng trẻo cũng lún phún râu ria, cả trở nên tiều tụy. Chỉ đôi mắt vẫn còn giữ chút thần thái của ngày xưa.
Anh im lặng Tưởng Chiếu Vãn.
- Sao em đến đây?
Tưởng Chiếu Vãn đáp.
- Tôi chỉ vài điểm hiểu. Anh là một bất cẩn đến mức đó.
Trong nhận thức của cô, Tịch Trình sẽ phạm sai lầm cấp thấp .
Tịch Trình im lặng một lát .
- Là Phù Ngôn Ngôn.
Tưởng Chiếu Vãn ngây .
- Cái gì?
- Hôm đó Phù Ngôn Ngôn tìm , xảy chuyện trong lúc cãi vã. Cô hiện tại trạng thái lắm, thể nào… - Tịch Trình dừng ở đó, thêm nữa.
Tưởng Chiếu Vãn .
- Thì là . - Cô .
- Mẹ tìm .
- Cái gì?
- Mẹ ăn vạ , đòi tiền để chạy án cho , còn cầu xin giúp . - Cô mỉa mai Tịch Trình.
- Anh làm chồng thất bại, làm con cũng thất bại, Tịch Trình, còn thể làm gì nữa?
Tịch Trình khựng , thở dài.
- Đừng giúp bà .
- Đương nhiên sẽ . - Tưởng Chiếu Vãn lạnh. Chuyện quá khứ thế nào cô tính toán, nhưng điều đó nghĩa là cô sẽ chấp nhặt mà giúp đỡ họ. Cô ngốc đến thế.
Tịch Trình cô, đột nhiên mỉm .
- Vậy thì .
Anh tiếp.
- Anh giữ một khoản tiền, để bà . Chờ chuyện lắng xuống, sẽ cho bà , đủ để bà sống yên suốt quãng đời còn .
Tưởng Chiếu Vãn khựng , cô Tịch Trình. Đối phương chỉ bình thản .
- Chuyện quá khứ, thể đổi . Thật một thứ cũng để cho em…
- Tôi cần. - Tưởng Chiếu Vãn dậy .
- Tôi chỉ đến gặp cuối. Tịch Trình, từ nay về giữa chúng còn bất cứ quan hệ nào nữa, đồ đạc của cũng sẽ nhận.
- Vậy ? - Tịch Trình ngây một lúc lâu, ánh mắt u ám còn chút ánh nào, chỉ hỏi.
- Nếu như, xảy chuyện , chúng thể như xưa ? Anh thật sự ly hôn với em…
- Tịch Trình. - Tưởng Chiếu Vãn cắt ngang lời .
- Trên đời t.h.u.ố.c hối hận.