Tịch Hạc Hiên dáng vẻ của cô, đưa tay lấy điện thoại.
- Được, gửi tin nhắn địa chỉ và thời gian .
Tưởng Chiếu Vãn sững sờ, nhíu mày .
- Tịch Hạc Hiên! Anh quyền quyết định em!
Giọng cô mang theo sự tức giận, nhưng Tịch Hạc Hiên chỉ lặng lẽ cô, ánh mắt trầm tĩnh, như mặt hồ sâu thấy đáy. Tưởng Chiếu Vãn va đôi mắt , trái tim đang bồn chồn của cô dần dần bình tĩnh .
Giọng rõ ràng từ đầu dây bên truyền đến.
- Được thôi! Vậy làm phiền hai nữa nhé, tối gặp.
Tịch Hạc Hiên trả điện thoại cho cô.
- Yuna sai, làm thì nên làm. Nếu lúc đó vượt qua rào cản trong lòng, chắc chắn sẽ hối hận. Anh em cũng hối hận.
Anh sắc mặt âm trầm của Tưởng Chiếu Vãn, thở dài.
- Em thể trách , em thể đ.á.n.h , miễn là em xuống tay .
Thật quá ngông cuồng. Tưởng Chiếu Vãn hít sâu một . Cô còn kịp động thủ thấy đưa bàn tay thương mặt cô.
Cô nghẹn trong lòng, lửa giận ngay lập tức tan biến, chỉ còn một cục tức nghẹn ở tim, khó chịu vô cùng.
- Anh em khó chịu, nhưng nếu từ chối, em sẽ còn khó chịu hơn, đúng ? - Tịch Hạc Hiên cô.
- Nếu một ngày nào đó nhớ mà hối hận, lẽ em sẽ hối hận đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Trái tim Tưởng Chiếu Vãn chợt nhẹ , một cảm giác bất lực sâu sắc đ.â.m lòng cô.
, chắc chắn sẽ hối hận. Mười lăm năm nay cô luôn trách móc sự tàn nhẫn và quyết đoán của Yuna, nhưng chẳng cô cũng luôn hối hận vì đó ? Biết sẽ hối hận, tại ?
Cô Tịch Hạc Hiên, khổ.
- Cảm ơn .
Chuyện , ngờ cô rõ ràng bằng Tịch Hạc Hiên.
Buổi tối, Tưởng Chiếu Vãn đến nhà hàng theo lời hẹn.
Đây là một nhà hàng Trung Hoa kín đáo. Vừa bước , bên trong tĩnh lặng một bóng , chỉ Yuna ở vị trí cạnh cửa sổ. Trong khí tĩnh mịch, tiếng sáo trúc vang lên trong trẻo và thê lương, làm cảm thấy buồn bã một cách vô cớ.
Tưởng Chiếu Vãn đối diện Yuna. Yuna ngoài cửa sổ, .
- Tình cảm xưa xa gió thổi mây bay, mộng về tiếng sáo mấy nhịp cầu. Thảo nào xưa dùng sáo để tiễn biệt, quả thực mang nỗi buồn ly biệt. Rời Trung Quốc bao nhiêu năm, vẫn thích nhạc cụ trong nước hơn.
Bà đặt cây sáo xuống bàn. Lòng Tưởng Chiếu Vãn rung động, cô mặt biểu cảm .
- Thích thì đừng nữa.
Yuna ngẩn , chút bất ngờ cô, .
- Không .
Tưởng Chiếu Vãn nhắm mắt , hai tay siết chặt, bà thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-gan-bo-than-thiet-den-ho-sau-ngan-cach/chuong-27.html.]
- Không , mà là buộc .
Ngoài cửa sổ, hoa lê trong sân rụng trắng cả một đất. Đông qua xuân đến, Thượng Hải chẳng mấy chốc sắp hè.
Yuna ngoài cửa sổ, ánh mắt mang nỗi buồn thê lương mà Tưởng Chiếu Vãn từng thấy.
- Người luôn tự tìm việc gì đó để làm mới thể quên một chuyện. Nếu khắp nơi ngắm thế giới , sẽ mãi mãi mắc kẹt trong thời gian quá khứ, bao giờ thoát .
Bà Tưởng Chiếu Vãn, khẽ , nhưng tựa như đang .
- Mẹ hồi tưởng thời gian đó nữa, nên buộc rời .
Tưởng Chiếu Vãn đôi mắt , lồng n.g.ự.c cô bỗng nghẹn .
Cô đột nhiên hiểu , hóa Yuna hề phóng khoáng và mạnh mẽ như cô tưởng. Chiếc mặt nạ sân khấu kịch, một khi đeo lên thì thể tháo xuống . Cô thể bước khỏi sự phản bội là vì phía cô chống đỡ.
nỗi buồn Yuna chôn giấu trong lòng, bà thể với ai?
Tưởng Chiếu Vãn nhắm mắt. Cô an ủi Yuna thế nào, và cũng hiểu thể giữ bà . Cô chỉ .
- Sau về, thì cứ về , con luôn ở phía .
Con luôn ở phía …
Câu mà quen tai đến thế?
Tưởng Chiếu Vãn chợt bừng tỉnh, cô mới hiểu ý nghĩa đằng câu của Peter, nó chân thành đến mức nào. Vỏn vẹn vài từ ngắn ngủi, nhưng chứa đựng lời hứa cả đời.
……
Khi Yuna rời , là chuyện của một tuần .
Bà Phù Đổng tiễn, nhưng Phù Đổng quá hiểu bà, bà sẽ ở một nơi quá lâu. Ông sớm kiểm tra các chuyến bay nội địa, ở một góc sân bay lặng lẽ tiễn bà xa.
Phù Đổng thở dài, đầu tiên khuôn mặt minh mẫn của ông lộ rõ vẻ từng trải của tuổi trung niên.
- Lỗi lầm phạm khi còn trẻ, cuối cùng sẽ hối hận cả đời. Cứ coi như đó là sự trừng phạt dành cho ba, miễn là bà vui vẻ.
Tưởng Chiếu Vãn gì, chỉ ông một cái thật sâu, bước khỏi sân bay.
Ra khỏi sân bay, Tịch Hạc Hiên đợi sẵn.
- Sao tiễn? Dù hai cũng từng một đoạn tình cảm mà? - Tưởng Chiếu Vãn lên xe, trêu chọc.
Tịch Hạc Hiên bật .
- Để tránh bầu khí căng thẳng, trực giác mách bảo nên ở trong xe thì hơn.
Chiếc xe từ từ khởi động, Tưởng Chiếu Vãn tựa đầu cửa sổ xe, cảnh vật lùi dần bên ngoài, chợt hỏi.
- Một làm sai đáng tha thứ ?
Tịch Hạc Hiên im lặng một lúc .
- Vấn đề phức tạp, xem đó làm sai điều gì, và xem đó xứng đáng tha thứ .
- Ví dụ như?
- Ví dụ như . Anh lừa dối em, tại em dễ dàng tha thứ cho như ? - Tịch Hạc Hiên .