Ánh mắt Tịch Hạc Hiên lóe lên tia xót xa.
- Nếu lúc đó ở bên cạnh em, chuyện như . mà…
Anh ngừng . Tưởng Chiếu Vãn khó hiểu ngước lên, đón lấy ánh mắt sâu thẳm, thấy đáy của .
- Bây giờ vẫn còn kịp. Những ngày , tin em thể thấy , …
Anh còn hết câu, thì thấy tiếng “loảng xoảng” bên cạnh, âm thanh d.a.o nĩa rơi xuống đất.
Tưởng Chiếu Vãn sang, thấy một phụ nữ đang trừng mắt cô, ánh mắt đầy vẻ căm hận thể tin .
Tưởng Chiếu Vãn khuôn mặt phần quen thuộc , chợt nhớ . Người , chính là của Phù Ngôn Ngôn!
Người phụ nữ đó từng bước về phía , giận dữ kiềm chế .
- Cô làm gì ở đây? Cô hại con gái t.h.ả.m như !
Biểu cảm của bà quá hung dữ, Tưởng Chiếu Vãn khỏi rùng , bất giác lùi .
Cô sợ Phù, chỉ sợ bà đột nhiên phát điên, rước lấy phiền phức lớn.
Ánh mắt Phù lóe lên ngọn lửa, ngừng tiến tới gần.
- Cô Ngôn Ngôn bây giờ đang sống cuộc sống thế nào ? Con bé sống bằng c.h.ế.t, ngày nào cũng ăn ngủ, dám xem điện thoại, dám ngoài, sắp c.h.ế.t đến nơi .
Tịch Hạc Hiên nhíu mày, dậy chắn giữa hai .
- Giữ cách .
Anh vẫy tay gọi phục vụ. Phục vụ lập tức hiểu ý, một mặt gọi báo bảo vệ, một mặt tiến lên giữ lấy Phù.
Ánh mắt Tưởng Chiếu Vãn lạnh , cô thong thả dùng khăn lụa lau tay, lạnh lùng về phía Phù.
- Nếu cô thật sự trở nên như , việc bà cần làm nhất là đưa cô khám bác sĩ, chứ đây với .
Ánh mắt cô lạnh như băng tuyết, chút cảm xúc nào.
- Người làm lớn chuyện mạng là cô , bây giờ gánh chịu hậu quả thì thể trách cứ ai . Hơn nữa chuyện lắng xuống , nếu bà tiếp tục khuấy động chuyện để cô mắng lâu hơn, cứ việc tiếp tục .
Mẹ Phù khựng , xung quanh. Vài bàn ăn đặt d.a.o nĩa xuống, bắt đầu dùng điện thoại chụp ảnh.
Bà Tưởng Chiếu Vãn với vẻ mặt lạnh băng, trong lòng khỏi sợ hãi. Cắn răng, nhưng vẫn nuốt trôi cơn giận. Bà hất mạnh tay phục vụ , ném chiếc nĩa trong tay xuống đất hằm hằm lao ngoài.
Chiếc nĩa va thảm, nảy lên một cái, bay thẳng về phía mặt Tưởng Chiếu Vãn.
- Cẩn thận! - Tịch Hạc Hiên đột ngột đưa tay .
Tưởng Chiếu Vãn chỉ thấy một tia bạc lướt qua tay , kéo theo một vệt máu.
- Tịch Hạc Hiên!
Cô đột ngột dậy, kéo bàn tay trắng trẻo thon dài của mặt. Chiếc nĩa tuy sắc bén bằng dao, nhưng khi bay nhanh qua tay vẫn làm rách một lớp da, m.á.u đỏ tươi rỉ chậm rãi từ vết thương.
Tưởng Chiếu Vãn thấy vệt m.á.u đỏ đó, tim cô chợt nhói đau. Cô hít sâu một , bóng lưng bà vẫn xa ngoài cửa, nhấc chân định đuổi theo, nhưng Tịch Hạc Hiên kéo .
Tưởng Chiếu Vãn giãy .
- Em báo cảnh sát.
Việc Phù đối xử với cô thế nào chỉ là chuyện cá nhân, nhưng nên kéo Tịch Hạc Hiên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-gan-bo-than-thiet-den-ho-sau-ngan-cach/chuong-26.html.]
Trong lòng cô tràn đầy giận dữ. Ngẩng đầu lên, cô thấy Tịch Hạc Hiên đang , khỏi bực .
- Anh gì! Không đau ?
Tịch Hạc Hiên lắc đầu, nhẹ.
- Ban đầu thì đau, nhưng thấy em lo lắng cho như , đau nữa.
Tưởng Chiếu Vãn sững sờ. Tịch Hạc Hiên .
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, . Mau xuống , lát nữa lên tin tức bây giờ.
Tưởng Chiếu Vãn quanh, thở dài xuống.
Người phục vụ tinh ý đưa tới băng cá nhân và cồn i-ốt. Tưởng Chiếu Vãn nhận lấy, sát trùng cho Tịch Hạc Hiên. Cô ướm thử miếng băng cá nhân lên vết thương, lo lắng .
- Đi bệnh viện , lỡ uốn ván thì .
Tịch Hạc Hiên dở dở .
- Đến bệnh viện, bác sĩ thấy vết thương của chắc sẽ hỏi tại đến muộn thế…
Tưởng Chiếu Vãn hiểu.
- Nghiêm trọng lắm ?
- Muộn chút nữa thì vết thương lành mất . - Tịch Hạc Hiên .
Tưởng Chiếu Vãn ngây , đó mới phản ứng , cô cũng bật .
- Anh đang trêu em đấy ?
Cô hừ một tiếng, dán mạnh miếng băng cá nhân lên. Thấy Tịch Hạc Hiên nhăn mày vì đau, cô định gì đó thì điện thoại nhận một cuộc gọi.
Cô ngẩn . Là của Yuna.
Kể từ khi chia tay Yuna mười lăm năm , bà khắp thế giới sống cuộc đời tự do, bao giờ gọi cho cô một cuộc nào.
Đây là đầu tiên Yuna chủ động liên lạc với cô.
Tưởng Chiếu Vãn cuộc gọi , thất thần. Mãi một lúc cô mới phản ứng và máy.
Giọng Yuna trong trẻo truyền đến từ ống , tuổi tác, cứ như một cô gái mười tám tuổi.
- Tối nay con rảnh ? Mẹ con sắp , ăn với một bữa nhé.
Lại sắp …
Tưởng Chiếu Vãn siết chặt điện thoại.
- Không rảnh.
Đầu dây bên im lặng một lát, giọng chút thất vọng.
- Nhiều năm như , con vẫn như xưa thế.
Bây giờ vẫn là câu . Cô cứ nghĩ Yuna trở về sẽ nữa. Yuna còn bao nhiêu cái mười lăm năm nữa? Cô còn thể chờ đợi bao nhiêu cái mười lăm năm nữa?
Có lẽ càng lớn tuổi càng nghĩ nhiều, càng cảm thấy buồn bã, càng nghĩ xem thời gian đủ .
Cô nên lời, hai đầu điện thoại đều im lặng.