Từ Gắn Bó Thân Thiết Đến Hố Sâu Ngăn Cách - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:11:34
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Chiếu Vãn chỉ cần ngẩng đầu lên là thể thấy đáy mắt sâu thẳm của .

Anh khẽ hỏi.

- Vậy, mấy hôm ở Mỹ, em “trêu hoa ghẹo nguyệt” ?

Tưởng Chiếu Vãn giật , buột miệng .

- Không .

Thật giữa Tịch Hạc Hiên và cô mối quan hệ gì cả, cô coi là một bạn tri kỷ.

thể thật, kể chuyện của Peter cho .

vô cớ cảm thấy, dường như chỉ cần hai chữ Peter, đôi mắt đào hoa sẽ cụp xuống đầy thất vọng.

thấy sự buồn bã trong đôi mắt đó. Phải thần thái, mới .

Tịch Hạc Hiên khẽ một tiếng, vô cùng mê hoặc.

- Thế thì .

Anh tiếp tục từ từ tiến sát, quá gần !

Tưởng Chiếu Vãn theo bản năng giơ tay chống lên vai Tịch Hạc Hiên, lạnh lùng cảnh báo.

- Đừng gần nữa.

- Gì cơ?

Tịch Hạc Hiên ngơ ngác cô một cái, đầu ngón tay thon dài lướt qua mắt cô, nắm lấy cửa xe, dùng sức một cái.

Ầm… một tiếng, cánh cửa ghế phụ đóng chặt.

- Cửa ghế phụ đóng. - Anh .

Đầu Tưởng Chiếu Vãn kêu lên ong ong. Cô lập tức hổ đến mức giấu mặt .

Tịch Hạc Hiên khuôn mặt đỏ bừng của cô, .

- Tôi là tên háo sắc, em nghĩ là loại ?

Tưởng Chiếu Vãn vội vàng ôm mặt, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

- Lái xe , mau lái xe !

Thật là hổ c.h.ế.t! Cô tưởng Tịch Hạc Hiên làm gì . Cô còn là cô gái mười mấy tuổi nữa, đang nghĩ cái gì chứ?

Đầu óc cô rối bời, hương bạc hà chiếc áo khoác cứ vấn vít quanh chóp mũi.

Không hiểu , trái tim dần dần bình tĩnh trở .

Tịch Hạc Hiên một loại ma lực, luôn khiến cô cảm thấy an tâm và thư thái. Có lẽ là do khí chất đặc biệt của : sự phong lưu trưởng thành thời gian luyện, xen lẫn với sự hài hước, trẻ con đôi lúc. Những điều mâu thuẫn hòa quyện , tạo nên một sức hút đặc biệt, một sự quyến rũ khiến kìm gần.

Tịch Hạc Hiên sống một ngọn đồi ở vùng ngoại ô xa trung tâm thành phố. Đi qua con đường núi ngoằn ngoèo, khi đến nhà là rạng sáng.

Tưởng Chiếu Vãn theo , rón rén bước phòng ngủ tầng hai, thấy ông bà ngoại ngủ say.

Ánh trăng rải rác chiếu lên khuôn mặt già nua của hai cụ, phản chiếu những nếp nhăn thời gian hằn sâu hơn, nhiều hơn so với cuối cùng Tưởng Chiếu Vãn rời .

Lòng Tưởng Chiếu Vãn quặn thắt, suýt chút nữa bật .

Cô lặng lẽ ngắm một lát, cẩn thận rút lui.

- Cảm ơn . - Cô nhẹ nhàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-gan-bo-than-thiet-den-ho-sau-ngan-cach/chuong-17.html.]

Tịch Hạc Hiên đôi mắt đỏ của cô, im lặng bất thường một thoáng, sang những thứ bàn phòng khách.

- Mấy thứ là đồ họ mang tới, là đặc sản dành cho em.

Tưởng Chiếu Vãn kinh ngạc sang, đó chính là món bánh xuân mà cô yêu thích nhất hồi bé. Cô .

- Đó là món thích nhất lúc còn nhỏ.

Tịch Hạc Hiên chiếc bánh.

- Tôi từng thấy bao giờ.

Tưởng Chiếu Vãn .

- Để đền đáp ân tình của , sẽ làm cho hai cái nhé.

Nói cô xách đồ bếp. Chẳng mấy chốc, cô làm xong. Khi cô bước , Tịch Hạc Hiên bên bàn ăn. Nhìn từ một góc độ nào đó, và Tịch Trình thật sự giống .

Tưởng Chiếu Vãn sững , đặt đồ ăn lên bàn.

Tịch Hạc Hiên nếm một miếng.

- Cảm giác lạ, nhưng cũng tệ.

Tưởng Chiếu Vãn mỉm , ánh mắt cô rơi ngọn núi đen kịt ngoài cửa sổ, khỏi hỏi.

- Tại sống ở đây?

Nơi xa công ty, mỗi đường mất nhiều thời gian.

Hơn nữa, môi trường ở đây lắm. Có lẽ bao trọn cả ngọn núi, núi chỉ một Tịch Hạc Hiên sống. Anh thuê bảo mẫu, ở một lâu như , chẳng lẽ cô đơn ?

Tay Tịch Hạc Hiên khựng , ánh mắt chợt tối sầm.

Anh trả lời. Thời gian dường như ngưng đọng, sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc ngừng lan .

Khi Tưởng Chiếu Vãn nghĩ rằng sẽ trả lời, trầm giọng .

- Mẹ chôn cất ở đây.

Tưởng Chiếu Vãn c.h.ế.t lặng.

Tịch Hạc Hiên, thấy bất kỳ biểu cảm nào, chỉ bình thản .

- Tịch Trình kể với em chuyện nhà .

Tưởng Chiếu Vãn do dự một lát, gật đầu.

nhiều về chuyện nhà họ Tịch. Tịch Trình hiếm khi nhắc đến, một vài thông tin vụn vặt cũng chỉ là từ miệng Tịch.

- Là dám thì đúng hơn. - Tịch Hạc Hiên lạnh.

- Mẹ của Tịch Trình là mối tình đầu của ba . Khi mang thai, bà quyến rũ ba và m.a.n.g t.h.a.i Tịch Trình. Mẹ tức giận đến mức phát bệnh, sinh xong thì mắc bệnh tật, qua đời khi năm tuổi.

- Lúc đó, của Tịch Trình, cái phụ nữ , dẫn Tịch Trình đến đám tang của , rằng ba chịu trách nhiệm, làm hỏng tang lễ của .

Nắm tay siết chặt , vẻ mặt toát sự u ám mà Tưởng Chiếu Vãn từng thấy.

- Tôi kiên quyết đồng ý cho họ bước cửa nhà . khi ba mất, ông nội để Tịch Trình công ty. Vì chuyện , cãi với ông và chuyển đến sống bên cạnh .

Anh nghiến răng xong, như chợt bừng tỉnh, Tưởng Chiếu Vãn, mím môi .

- Xin , nhiều quá .

Tưởng Chiếu Vãn lắc đầu.

- Nếu cần tâm sự, sẵn lòng lắng .

Loading...