Tự Chủ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:03:21
Lượt xem: 214
Mẹ bố đánh.
Bố đạp một cú n.g.ự.c bà, bà bay ngược hơn hai mét, dừng khi đập mạnh bức tường trong sân.
Trong phòng khách, em trai đang chơi game, miệng gào lên: "Lên ! Đồ gà mờ c.h.ế.t tiệt, cút về nhà mà làm ruộng !"
Mẹ ôm n.g.ự.c ngẩng đầu lên, như thường lệ tìm kiếm bóng dáng .
Bà tìm thấy . "Niệm Niệm."
Tôi ở cửa bếp, thu ánh mắt, bưng bát cháo húp hai miếng bước phòng khách.
Mẹ ngây .
Trước đây, chỉ cần bà đánh, bà gọi tên , dù đang làm gì cũng sẽ lập tức buông thứ, lao tới che chắn cho bà, dùng thể yếu ớt của đối đầu với bố cao lớn.
Khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh lùng.
Sau sẽ bao giờ như nữa. Dù bà đ.á.n.h c.h.ế.t, cũng sẽ giúp thêm một nào nữa.
Tôi trọng sinh .
Kiếp , nhận điện thoại của , màng sự ngăn cản của giáo viên chủ nhiệm, vội vã chạy về nhà. Thế nhưng, điều chào đón vòng tay ôm ấp vỗ về của , mà là cây gậy gỗ đang giương cao của bố.
Một cú đ.á.n.h giáng xuống, thể gầy yếu của lảo đảo, trán đập khung cửa, m.á.u chảy như suối.
Thêm một cú nữa, chống đỡ nổi, quỳ sụp xuống nền xi măng, bên tai vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn.
Mẹ lóc gào lên đừng đ.á.n.h nữa, bà cầu xin em trai giúp khuyên ngăn bố, nhưng em trai đang chơi xếp hạng.
"Đang thi đấu thăng hạng đấy!" Thằng bé thét lên, "Cút!" hất bàn tay đang kéo nó của .
Bố say đến mức vững, nhưng mỗi cú đ.á.n.h như thể mắt, chính xác và dứt khoát giáng thẳng lên .
Tôi hộc m.á.u tươi, oán hận hỏi đang đầm đìa nước mắt:
"Mẹ, tại ... "
Chưa kịp hết câu, m.á.u tuôn trào .
Kiếp , điều là: Tại hại con?
Con vì mà hết đến khác chống đối bố, vì mà bố đ.á.n.h đập bớt ăn bớt mặc, vì mà từ bỏ Kỳ thi Đại học mà con quan tâm nhất, nhưng tại , tại hại con?
Trọng sinh trở một tháng, hiểu rõ.
Mẹ hề yêu , bà yêu Tô Hữu Chí, yêu ông nội trọng nam khinh nữ, yêu bà nội chỉ mắng là đồ phí tiền, thậm chí yêu cả đàn ông đ.á.n.h bà liệt giường ba ngày, duy nhất yêu .
Tôi chẳng qua chỉ là công cụ của bà .
Bà lợi dụng tình mẫu t.ử sâu nặng mà dành cho , lợi dụng thể gầy yếu của , để bà đỡ lấy tất cả các cú đ.ấ.m và cây gậy.
Bà đánh, trong lòng khi còn thầm nghĩ: Thật , hôm nay chịu đau .
Bố bước phòng khách, lâu , đ.á.n.h bầm dập cũng khập khiễng bước .
Nửa bên mặt bà sưng vù, khóe miệng chảy máu, ánh mắt ẩn chứa sự oán hận thể che giấu.
Cứ như thể tất cả những điều bà chịu đựng đều do mang .
"Niệm Niệm, con..."
Tôi đợi bà hết, bật dậy ngoài.
"Con ăn xong , Bố, con lấy cơm cho bố đây." Giọng bình tĩnh như mặt nước ao tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-chu/chuong-1.html.]
Người đàn ông sửng sốt một chút, đó mặt lộ nụ hài lòng.
Trước đây, vì , thường xuyên chống đối ông , ông chỉ một buông lời cay nghiệt rằng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t , đứa con gái bất hiếu, đồ phí tiền .
Tôi đáng lẽ , bố làm thể xin , ông luôn coi thường , ông cũng hận đến tận xương tủy.
Thật nực , tin lời lừa dối của , bất chấp tất cả mà chạy về nhà.
Trước khi rời nhà học, lê thể thương đuổi theo tận đầu làng.
Bà nắm lấy tay , dặn dò hết đến khác rằng tự chăm sóc bản ở trường, nếu hết tiền thì gọi điện cho bà .
Tôi giả vờ cảm động trả lời bà, "Con , về ."
Vừa lưng , trong lòng lạnh.
Sống nữa, bà vẫn , dành những lời "quan tâm" cho , nhưng đưa tiền cho em trai.
Kiếp , mỗi bà làm , đều vô cùng cảm động, cho rằng bà yêu thương hết mực.
Thế nên, khi bố đ.á.n.h bà , bất chấp lao lên, đối đầu với bố, hứng trọn những cú đấm, cước, và cây gậy đáng lẽ giáng xuống bà .
Trở về , giả vờ vô tình xem em trai chơi game một trận, khen nó thao tác mượt mà. Nó đắc ý khoe với rằng nó là Tuyển thủ Quốc phục, khoe thêm skin mới.
Tôi lên mạng kiểm tra, cái skin đó hơn một nghìn tệ, kinh ngạc.
Tô Hữu Chí lấy nhiều tiền như ?
Tiền sinh hoạt phí của là năm mươi tệ trong hai tuần, thường xuyên đủ ăn, bất đắc dĩ bỏ qua các món canh, bún, phở, chỉ ăn màn thầu và dưa muối sáng tối, khát thì uống nước lọc.
Mỗi khi xin thêm mười tệ, bắt đầu rơm rớm nước mắt, rằng năm nay mùa màng thất bát, bố đ.á.n.h bài thua bao nhiêu tiền.
Ha, tiền cho con gái thêm mười tệ sinh hoạt phí, nhưng tiền cho thằng con trai bất tài một nghìn tệ để mua skin.
Về đến trường, việc đầu tiên làm là mượn tiền cô bạn cùng bàn.
Cô bạn xoa trán , vẻ mặt kinh ngạc, "Không sốt đấy chứ."
Tôi cô với vẻ mặt vô cảm, "Có cho mượn ?"
Cô rụt tay , "Mượn chứ!" Rồi nhanh chóng lấy từ cặp sách một tờ tiền một trăm tệ đưa cho , "Cầm lấy!"
Tôi vươn tay định nhận, cô rụt ngay lập tức.
Tôi khó hiểu.
Cô giơ tiền lên, "Nói rõ , cái tính sắt đá của mày, đột nhiên đổi ?"
Trước đây, Thẩm Thanh (bạn cùng bàn) luôn sợ đói, cố ý mua nhiều bánh mì, sữa, giả vờ ăn hết nhét cho , giả vờ nhiều tiền tiêu vặt, hỏi .
Mẹ chuyện, lóc : "Niệm Niệm, làm con thể mượn tiền khác , nghĩ là kế, hành hạ con gái ruột."
Sau đó, từ chối lòng của cô bạn cùng bàn.
Lúc , cô giận, đó giận dỗi thèm chuyện với cho đến tận Kỳ thi Đại học.
"Tao đói." Tôi , cố ý cúi thấp đầu, để cô thấy đôi vai gầy guộc của , "Đói đến mức đau dày, học cũng yên."
Vừa , cúi đầu, trong mắt đối phương, lúc hẳn là một kẻ đáng thương, học giỏi đến thì , vẫn vì một miếng ăn mà hạ thấp lòng tự trọng, mặt dày mượn tiền khác.
"Thôi , cho mày ."
Tôi giấy nợ nghiêm túc, nhưng cô còn chẳng thèm , vò nó thành cục ném .
Có sự giúp đỡ của bạn cùng bàn, thể ăn no, còn chịu cảnh đang học thì đột nhiên đau dày đến tái mét mặt nữa.
Thầy giáo chủ nhiệm an ủi. Thầy đưa tiền trực tiếp cho như cô bạn cùng bàn, mà mang từ nhà đến một ít thức ăn, rằng vợ thầy làm quá nhiều, thầy ăn hết, nếu vứt thì vợ thầy sẽ giận, nên nhờ giúp thầy giải quyết.