Tôi và ở bên hơn năm năm, nhếch m.ô.n.g là ngay định “thả bom” gì .
Đến chỗ làm việc, Thẩm Thanh sắp xếp đối diện . Cậu chẳng làm việc gì cả, chỉ chống cằm chằm chằm .
Ánh mắt giống như móc câu, khiến thể né tránh .
Tôi phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của , tiếp tục làm việc.
Một lúc , cảm thấy cứ nhẹ nhàng đạp . Tôi cúi đầu xuống.
Cái tên tiểu t.ử ranh ma đang dùng chân nhẹ nhàng chạm cẳng chân !
Tôi định phê bình , Tô Noãn bước khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Cố Minh Húc chỉ chuyện với một câu, mà cô ở trong văn phòng Tổng giám đốc nửa tiếng đồng hồ.
Chắc là đang chất vấn Cố Minh Húc. Sau khi ngoài, đôi mắt cô đỏ hoe như thỏ.
Cô cố tỏ kiên cường, cất giọng ngọt ngào gọi các đồng nghiệp trong văn phòng: “Mọi dừng tay một chút.”
Tôi , đây là tín hiệu cô mời cà phê.
“Ngày đầu tiên làm, mời uống cà phê nhé.” Thẩm Thanh đột ngột dậy , trực tiếp cắt ngang lời Tô Noãn.
Giọng thiếu niên của tràn đầy sức sống dễ thương, đồng nghiệp đều khó lòng từ chối, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Tô Noãn trêu chọc: “Thẩm Thanh mới đến mà hào phóng thế , thì chị ‘làm thịt’ em một bữa trò mới .”
Cà phê gọi đến, đều đến lấy . Tô Noãn giữ kẽ động, cô dịu dàng Thẩm Thanh, rõ ràng là Thẩm Thanh mang đến tận tay cô .
Cốc cuối cùng, Thẩm Thanh chút do dự đặt lên bàn . Lúc đưa cho , quên dùng ngón tay út cọ nhẹ tay một cái.
Cà phê chia xong, phần của Tô Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-choi-choi-dua-nua/chuong-7.html.]
Tô Noãn đến bàn làm việc của Thẩm Thanh, nửa đùa nửa thật hỏi: “Sao thiếu một cốc ?”
Thẩm Thanh nhướng mắt, lười biếng : “Cốc mà Trưởng nhóm Tô uống đắt quá, em nỡ gọi, em nghĩ Trưởng nhóm chắc cũng keo kiệt đến mức chấp nhặt một cốc cà phê nhỉ, chứ, chứ?”
Tôi giao tài liệu khách hàng VIP cho Tô Noãn.
Tô Noãn lập tức bắt tay liên hệ với chủ tịch tập đoàn cao cấp nhất trong đó. Tập đoàn đang một thương hiệu cần quảng bá.
Đây là cơ hội thăng tiến trời cho Tô Noãn.
Tô Noãn cố ý dẫn theo để gặp khách hàng, cô rõ ràng làm khó chịu. Cô tận mắt thấy cô dẫm lên mà lên như thế nào.
Tôi chỉ mỉm , mặc kệ.
Vào ngày gặp khách hàng, đeo chiếc nhẫn đính hôn lên tay, chiếc nhẫn mà Cố Minh Húc dốc hết tiền tiết kiệm nhiều năm để mua cho .
Anh từng quỳ một nửa mặt : “Hoan Hoan, sẽ mãi mãi là kỵ sĩ của em, dù phong ba bão táp, cũng sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em.”
Chỉ là vị kỵ sĩ đó về lung lay mà thôi.
Khách hàng nhiều công ty. Để cho chắc chắn, Cố Minh Húc đích lái xe đưa chúng đến nhà hàng riêng của khách hàng.
Cố Minh Húc vốn tán thành việc Tô Noãn dẫn theo, nhưng khi thấy chiếc nhẫn đính hôn, sự phản đối của dần biến mất.
Anh vẫn ôm ảo tưởng, cho rằng cố ý chọc giận , làm Tô Noãn bực , khi cơn giận qua sẽ về bên .
Tô Noãn nhận ánh mắt Cố Minh Húc nhiều về phía chiếc nhẫn của .
Cô nở nụ yếu ớt, nhưng khi xuống xe, cô cố ý để Cố Minh Húc dìu nhà hàng riêng.
“Tổng giám đốc Cố, đỡ em ? Em mới làm, đầu tiên giày cao gót cao như , thoải mái. Nếu lúc mà mặt thì chút nào.”
“Với một đôi quý ông quý cô lịch thiệp, việc hai tay trong tay thế càng thể hiện sự cao cấp của công ty chúng đấy.” Tôi mỉa mai.
Linlin