07
Tôi trải qua một đêm trong sự bất an lo lắng.
Sáng sớm.
Khi những giúp việc còn thức dậy, vội vã kéo vali khỏi nhà.
Hy vọng thể thoát khỏi nơi nhanh nhất thể.
Kết quả đến cổng trang viên, thấy bóng dáng mà đối với là ác mộng.
Người đàn ông dựa cổng sắt, chân dài bắt chéo.
Khoanh tay đó.
Thấy sững tại chỗ, khóe môi mỏng của nhếch lên, khẩy:
"Biết ngay em ngựa quen đường cũ mà."
"Năm năm ."
"Vẫn chỉ mỗi chiêu từ biệt mà thôi."
Trong giọng điệu thờ ơ của , thể rõ là oán trách nhiều hơn, châm biếm nhiều hơn.
Sự ngượng nghịu khi vạch trần bản chất thật khiến vô cùng bối rối.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh :
"Anh đừng bậy, là vì ..."
"Vì công việc..."
Tôi chợt nảy một lý do chính đáng.
Lập tức tự tin hẳn lên, ưỡn ngực, lớn tiếng :
", chính là vì công việc!"
"Sếp bảo công tác, là làm công thể lời ?"
"Một ham ăn biếng làm như em mà cũng chịu làm ?"
Từ khi trùng phùng.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lục Kinh, đầu tiên lộ vẻ dò xét.
Tôi nghẹn lời.
Không phản bác thế nào.
.
Tôi chính là ham ăn biếng làm.
Là một cô chiêu sinh ngậm thìa vàng, từ nhỏ quán triệt niềm tin "ăn chờ chết" đến cùng.
Có thể thì tuyệt đối .
Há miệng chờ sung, giơ tay chờ mặc đồ.
Vốn tưởng những ngày tháng như thể kéo dài cho đến khi chết.
Ai ngờ khi nghiệp đại học thì tin dữ ập đến.
Ba khi còn trẻ tung hoành thương trường, kết thù quá nhiều.
Một sớm mắc bẫy của kẻ gian.
Đứng bên bờ vực phá sản.
Và để uy h.i.ế.p họ, suýt chút nữa bắt cóc.
Ba sợ gặp nạn nữa, liền vội vàng đưa về nông thôn ngay trong đêm.
Trước khi , :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-chin-kiep-moi-gap-duoc-anh/chuong-4.html.]
"Bảo bối, con thật sự chịu khổ ."
"Sau những ngày tháng ở bên, con nhất định học cách tự chăm sóc bản ."
Miệng thì hứa hẹn .
khi thật sự đến nơi, bếp củi nguyên thủy và luống rau mọc đầy cỏ dại cửa.
Tôi rơi nỗi phiền muộn vô bờ bến.
08
lúc đang lo lắng về kế sinh nhai, dì hàng xóm đến gõ cửa.
Cô bằng giọng phổ thông ngọng nghịu:
"Là A Nguyễn ?"
"Chị bảo đến xem cô, đừng để cô c.h.ế.t đói."
Đến lúc mới —
Dì Ngô làm ở nhà hơn chục năm, chính là chị ruột của dì hàng xóm .
Dì Ngô lớn lên từ nhỏ.
Đối xử với như con gái ruột.
Biết tính nết gì, liền dặn dò chị gái bà dạy cách tự lập.
Đốt củi nấu cơm, giặt giũ quét dọn, cuốc cỏ trồng rau.
Những việc đều cần tự tay làm.
Dì Ngô mộc mạc siêng năng, truyền hết kinh nghiệm sống tích lũy bao năm của .
, một nuông chiều hơn hai mươi năm, chữ "lười" khắc sâu tận xương tủy.
Không học.
Càng làm.
Thế là chuyển ánh mắt sang Lục Kinh, con trai của dì Ngô.
Trong cái làng già yếu bệnh tật , là thanh niên trai tráng duy nhất.
Vừa trai khỏe mạnh.
Mỗi ngày cởi trần vác cuốc đồng làm việc.
Vừa là một tay làm việc giỏi.
Nghe còn là sinh viên đại học duy nhất trong làng.
Sau khi nghiệp thì về quê.
Vừa chăm sóc già, giúp quê hương phát triển kinh tế.
Tôi sờ cằm suy nghĩ.
Làm vợ .
Không lỗ.
Khi Lục Kinh vẫn là một trai trinh nguyên.
Tôi chẳng tốn bao nhiêu sức câu .
Sau khi yêu , an nhiên tự tại làm một "đại gia".
Chẳng làm gì cả.
Thỉnh thoảng trong làng thấy chướng mắt, lén lút phàn nàn với dì Ngô, nhưng dì đều xòa bỏ qua.
Dì :
"A Nguyễn như , mồ mả tổ tiên nhà phù hộ, mới thể để cô làm vợ con trai ."
"Thẳng nhỏ phục vụ cô là điều hiển nhiên."