Trong phòng còn mấy trưởng bối đồng tộc cùng nhà ngoại, bao gồm cữu cữu Bát thúc cùng Tạ gia, giờ phút đều dậy theo.
Loại tranh chấp nam nhân tiện mặt, kỳ thật vốn dĩ chính là ý tứ của bọn họ.
"A Tự ——" Thấy ùa linh cữu, Tạ Thanh Yểu thấp thỏm kéo kéo Khương Tự.
Lúc đang là buổi trưa, cũng khách nhân tiến đến phúng viếng, linh cữu trống rỗng, nháy mắt ùa lấp đầy.
Khương Tự đầu ngón tay gảy nhẹ, Huyễn Huỳnh lặng yên bay về phía Bát thẩm cùng mợ.
Khương Tự cho Tạ Thanh Yểu một ánh mắt an tâm.
Tạ Thanh Yểu định thần, giương giọng : "Bát thẩm, bà với cha ."
Bát thẩm hai cỗ quan tài đen nhánh đặt song song, mùi đốt vàng mã chui thẳng trong lỗ mũi, chợt cảm thấy linh đường so với lúc nhiều hơn một tia hàn ý.
Bầu trời bên ngoài linh cửu, Vân Sơn càng ngày càng cao, chọc thẳng đỉnh trời, cơ hồ chỉ trong chớp mắt tràn ngập bộ trung.
Trời vẫn sáng trong, bên trong linh cữu ai lưu ý đến biến hóa , lực chú ý của tất cả đều đặt Bát thẩm.
Trong lòng Bát thẩm chút run rẩy, gượng : " Cái gì nha?"
Nụ đau nhói mắt Tạ Thanh Yểu, gương mặt xinh của thiếu nữ căng chặt, lạnh lùng : " Nói rằng tính toán cho trưởng như thế nào, nhà gái chỗ nào . Vừa , Bát thẩm năng hùng hồn đĩnh đạc lắm , khi tới linh đường của cha gì nữa?"
Bát thẩm lặng lẽ túm túm vạt áo, đôi mắt thoáng mợ: " Vẫn là cữu thái thái , các ngươi là khách."
Mợ khinh thường lườm Bát thẩm một cái, nghiêm mặt : " Cái phân khách với khách làm gì, chúng chỉ là một lòng suy nghĩ cho Ân Lâu, gì thể cả. Thanh Yểu, nhị biểu tỷ ngươi từ nhỏ thiết với ngươi, nó là thế nào ngươi cũng rõ mà, gả nhị biểu tỷ ngươi tới đây cùng ca ca ngươi vượt qua cửa ải khó khăn chính là ý tứ của bà ngoại ngươi. Các ngươi nghĩ xem, còn nào tri kỷ hơn biểu nhà nữa? Không giống như một lôi một cô nương từ góc xó xỉnh nào , mặc kệ thúi thơm đều nhét Bá phủ ——"
Bát thẩm cũng cả, lập tức đáp một cách mỉa mai: " Lời của Cữu thái thái là ý gì? Cô nương đề cử cho Ân Lâu tộc trưởng cũng . Một bút thể hai chữ ' Tạ ', chúng chính là một nhà, chẳng lẽ mong Ân Lâu ?"
Hai đều là loại đanh đá chịu thua ai, ngươi một lời một câu, tranh đến lực lượng ngang , nhanh liền quên rằng nơi là linh đường lạnh lẽo trang nghiêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tu-cam/chuong-276.html.]
Tạ Thanh Yểu thỉnh thoảng chen một câu, quạt gió thêm củi.
Tạ Ân Lâu mơ hồ đoán , làm như tuyệt b.ắ.n tên đích, đoạn từ đầu tới cuối mặt biểu tình màn khôi hài .
Khương Tự ở rìa ngoài cùng, thể rõ tầng mây đổi bầu trời.
Ngay lúc mợ cùng Bát thẩm đang tranh đến mặt đỏ tai hồng, Vân Sơn cao chót vót nhập thẳng bầu trời đột nhiên nặng nề trĩu xuống.
Khương Tự nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Tạ Thanh Yểu khỏi túm lấy váy tang trắng, khắc chế cơn xúc động theo bản năng Khương Tự.
" Mợ cùng Bát thẩm đều là cho đại ca , đại ca với càng khó quyết định, thuận theo ý ca thì mất lòng tẩu, làm bây giờ đây?"
Tạ Thanh Yểu khó xử làm mợ cùng Bát thẩm tạm dừng chọi , đều về phía nàng.
Trước linh đường, thiếu nữ một áo tang, khóe môi treo một mạt t.h.ả.m đạm: " Mợ và Bát thẩm nếu ai thể chỉ thiên thề rằng tâm ý cho đại ca, chúng sẽ tin đó, đó cưới cô nương nhà bên đó qua cửa."
Bát thẩm hiểu da đầu tê rần, bất mãn : " Ngươi đứa nhỏ , cưới gả vốn là chuyện , phát thề cái gì chứ ——"
Tạ Thanh Yểu trực tiếp đầu, với mợ: " Mợ, liền chọn nhị biểu tỷ của ."
Bát thẩm thế thì nóng nảy, vội giơ lên một bàn tay : " Ta thề, chúng chính là tâm ý cho Ân Lâu, tuyệt nửa điểm tư tâm..."
Mợ cho rằng Tạ Thanh Yểu đột nhiên mất song đầu óc chút thanh tỉnh, nên hành sự mới thể hoang đường vô căn cứ như . Tuy nhiên chính là vì đầu óc rõ ràng, nha đầu mới cái gì cũng thể làm , vì cho Bát thẩm nhặt tiện nghi, cam lòng lạc hậu giơ tay lên.
Lúc cần thiết so đo với một tiểu nha đầu quy củ, đoạt việc hôn nhân tay mới là chính sự.
Theo mợ nghĩ, chuyện trong linh đường chỉ của hai nhà , vô luận là tranh chấp với Bát thẩm là bây giờ thề trời đều tính là mất mặt.
Phụ mẫu mất, chia nhà ầm ỹ đến túi bụi khối , con , đối mặt lợi ích mà tranh đoạt chính là kẻ ngu. Chờ nữ nhi bà thành Bá phu nhân, ngoài sẽ chỉ thấy nữ nhi bà ngăn nắp thể diện, ai sẽ mấy vụ ?
Thời điểm hai tranh thề, bầu trời Vân Sơn trở nên đen nhánh, linh đường vốn dĩ còn sáng sủa đột nhiên giống như một mảnh vải đen thật lớn chụp xuống, trong nháy mắt tối sầm.